Chương 4: Câu chuyện đầu năm
Từ trước đến giờ, môn Toán luôn là môn “khó nuốt trôi nhất” với đa số học sinh của trường. Đến giờ Toán, mặc dù đã cố hết sức nhưng nhiều người đã không chống cự được mà “bại trận”, ngủ rạp trên bàn, không thì cũng ngáp dài ngáp ngắn.
Điểm Toán cũng chỉ ở mức trung bình để lên lớp. Trường đặt biệt có rất nhiều học sinh vô cùng ưu tú về các môn xã hội, nhưng riêng với các môn liên quan đến tính toán thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Không biết hôm nay là ngày đầu tiên đi học hay được thầy giáo mới dạy mà cả lớp ai cũng hào hứng. Tĩnh Thanh thấy biểu hiện trên khuôn mặt các học sinh liền rất vui.
Cả buổi hôm nay, anh cũng chỉ giới thiệu sơ về những thứ quan trong cần học để các em nắm trước. Đa số thời gian còn lại là thầy trò cùng nhau chia sẻ.
***
“Thầy ơi, thầy đẹp trai quá.”
“Các em thấy thầy đẹp trai sao? Thầy cũng tự thấy như vậy.”
Nghe thế, cả lớp ồ lên cười cái cách mà ông thầy mình tự luyến.
“Nói đùa thôi, thầy nói các em nghe. Đẹp trai thì có làm mình no được không?”
Các học sinh bên dưới bỗng im lặng nhìn Tĩnh Thanh chăm chú, lắng nghe anh nói.
“Đẹp xấu hay không, không quan trọng. Quan trọng các em có biết phấn đấu hay không. Con người có chí cầu tiến thì nơi nào cũng cần.
Ngược lại, nếu chỉ biết dựa vào bề ngoài mà đi huênh hoang khắp nơi, không chịu làm việc thì đi đến đâu cũng bị xem thường là người không có tiền đồ.
Thầy hỏi các bạn nữ nhé, các em phải trả lời thật lòng đó. Cho các em chọn chồng, một bên là một anh chàng cao to đẹp trai nhưng suốt ngày luôn chải chuốt bản thân. Còn một anh chàng ngoại hình cũng bình thường nhưng anh ta biết cách kiếm tiền, thất bại thì đứng lên làm lại đến khi thành công thì thôi.
Nếu là các em thì các em sẽ chọn ai để đồng hành cùng mình?”
Lớp trưởng nhanh nhảu nói đến. “Nếu là em, em sẽ chọn anh chàng thứ hai.” - Sau lựa chọn đó, cả đám con gái phía sau nhốn nháo “chọn chồng”.
“Cậu chọn ai?”
“Tớ chọn người thứ hai. Người đầu tiên đẹp đấy nhưng lấy về cũng chỉ để ngắm, rồi hai đứa cạp đất ăn à. Thôi, vì tương lai sau này của thế hệ con cháu chúng ta, tớ chọn người thứ hai.”
“Tui thấy người thứ nhất cũng được mà, dù sao đi cạnh một anh chàng đẹp trai không phải sẽ được người khác ghen tị hay sao?”
“Cậu đúng là mê trai quá nha.”
Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn, ai ai cũng hào hứng bàn tán xôn xao.
“Được rồi, các em yên lặng nào.” - Tĩnh Thanh canh đúng 5 phút cho mọi người thảo luận rồi lên tiếng. “Nhan sắc thì về già ai cũng sẽ như nhau cả thôi. Quan trọng kiến thức mà các em có bao nhiêu và bao sâu.
Là nam thì phải biết độc lập, có chí cầu tiến và yêu thương vợ mình như thế mới là người chồng tốt. Sau này các bạn nữ chọn chồng nhớ điều này nha.
Còn các bạn nữ thì phải càng học giỏi, càng độc lập, không quá phụ thuộc vào chồng mình. Bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, các bạn nam mà không chăm chỉ coi chừng một ngày phải khuất phục trước các bạn nữ đấy.”
Nghe thế, cả bọn con gái trong lớp vênh mặt, có chút đắt ý cười nói với bọn con trai. “Các cậu nghe thấy thầy nói gì chưa?”
Đám con trai nghe vậy càng bất bình, nhốn nháo. “Thầy ơi, sau này tụi em không có vợ đi nữa thì cũng không chọn đám vịt trời trong lớp này đâu.”
Vừa dứt lời thì mười mấy đôi mắt hình viên đạn của các bạn nữ bay bốn hướng tìm “địch” nhắm bắn. Bỗng một bạn nam đứng dậy. “Thầy ơi sao thầy không hỏi con trai bọn em thích chọn người như thế nào?”
Tĩnh Thanh nở nụ cười ấm áp với cậu. “Em nói đi. Nếu là em, em sẽ thích cô gái như thế nào?”
Cậu bạn ngại ngùng. “Em không thích con gái, em chỉ thích con trai thôi. Vậy... có được không thầy?”
Câu nói làm Tĩnh Thanh hơi chút bất ngờ. “Em thích con trai hay con gái không phải vấn đề mà vấn đề ở chỗ cảm xúc của em với bạn đó ra sao.
Chỉ cần hai người thật sự thích nhau là được rồi. Em không cần quan tâm ánh mắt của người ngoài như thế nào. Nếu thầy nói “Không được!” thì em không thích bạn đó nữa à?
Cái này không đúng, quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của em. Em có dám nói ra để mọi người hiểu em hơn không?”
***
Cả lớp nghe xong như hiểu ra thêm gì đó. Tất cả lại xì xầm, nói chuyện ồn ào thêm. Tĩnh Thanh đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. “Em còn điều gì muốn nói à?”
“Dạ thầy.” - Cậu bạn thở dài, giọng nói rất nhỏ.
“Các em im lặng nghe bạn nói nào.” - Tĩnh Thanh khó chịu vì tiếng ồn bên tai. Anh đứng lên nói lại một lần nữa.
Long hít một hơi thật sâu sau đó quay xuống lớp. Cậu lấy một chút bình tĩnh, một chút tự tin, dõng dạc nói. “Tân ơi, có đồng ý làm bạn trai của Long không?”
Cả lớp đồng loạt quay xuống bàn của Tân.
Tân nhìn thấy mấy chục đôi mắt đang nhìn mình liền ngượng ngùng đến đỏ mặt, xấu hổ. Long cách đó ba bàn đi xuống đứng trước mặt Tân.
Ánh mắt Long không có chút gì là đùa giỡn, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Tân mà hồi hộp chờ câu trả lời.
***
“Đồng ý… đồng ý… đồng ý đi.” - Cả lớp lớn tiếng hô hào, cổ vũ nhiệt tình.
Tân lấy hết dũng khí đến ôm Long, nói khẽ bên tai. “Mình đồng ý.”
Long vui mừng tột độ, hai người cứ thế ôm nhau trước mắt cả lớp.
Tĩnh Thanh thấy vui giùm hai học trò của mình, thầm nghĩ. 'Sao giới trẻ bây giờ yêu sớm thế? Chả bù cho mình đến giờ không mảnh tình vắt vai.'
***
Sở dĩ Tĩnh Thanh có thể nói mấy lời này cũng do cậu ở lâu trên thành phố, cũng từng tiếp xúc với những người trong “thế giới thứ ba”. Cậu cũng rất cởi mở, đã từng tìm hiểu họ để nói chuyện, để làm việc cùng nhau dể hơn. Tư tưởng anh cũng dần thoáng hơn.
Cả lớp cùng hào hứng trước màn tỏ tình ngay trước lớp này, rất đáng yêu, cũng có chút dể thương.
“Được rồi các em, Long đã dũng cảm nói ra tình cảm của mình, Tân cũng vậy. Thầy chúc các em sẽ luôn vui vẻ bên nhau nhé. Cả hai thích nhau cũng được nhưng không được vì thế mà lơ là việc học đấy.” - Tĩnh Thanh mỉm cười nhưng trong giọng nói nghe ra sự nghiêm túc.
***
Tĩnh Thanh đi xuống vổ vai Tân và Long. “Thật ra mỗi chúng ta ai cũng cần tình yêu cả. Những cặp đôi nam - nữ, nữ - nữ hay nam - nam. Họ cũng muốn yêu và được yêu giống như bao người, chỉ khác là người yêu của họ cùng giới tính mà thôi.
Các em không được vì chuyện này mà kì thị, cách ly không chơi với bạn mình. Có được không? Các em như vậy sẽ làm bạn mình tổn thương. Đây là điều không tốt, đã hiểu chưa nào?”
Sau khi nghe Tĩnh Thanh giảng giải, cả lớp cùng đồng thanh. “Hiểu rồi thưa thầy.”
Tĩnh Thanh mỉm cười hài lòng. “Tốt.”
***
“Thầy ơi, thầy có người yêu chưa ạ?” - Một cô bạn cất giọng lên hỏi. Cả lớp cũng rất hiếu kì, tất cả đều im lặng, chăm chú nghe.
Câu nói này làm Tĩnh Thanh ngại ngùng, không biết nên trả lời làm sao. Anh nhìn lớp rồi lắc đầu, đổi chủ đề. “Các em nè. Hết năm nay là phải thi chuyển cấp do vậy phải thật nghiêm túc, đừng xem thường mà học qua loa. Nhất là môn Toán là một môn quan trọng trong điểm tổng của các em đó.”
Tất thảy đều bĩu môi, thất vọng nhất là các bạn nữ. “Thầy ơi...”
Tĩnh Thanh làm vẻ mặt nghiêm túc. “Thầy không nói chơi đâu.”
“Chúng em biết ạ. Mà thầy ơi, thầy thích mẫu người như thế nào?” - Vẫn là giọng bạn nữ hồi nãy. Cô nhất quyết phải hỏi ông thầy đẹp trai của mình cho bằng được.
Tĩnh Thanh lẩm bẩm trong lòng. 'Mấy đứa nhóc này, sao tò mò thế nhỉ?'
Anh nghĩ một chút liền nói đến. “Thầy thích ai học hành giỏi giang, chăm chỉ, có chí cầu tiến nè.”
“Thầy ơi, vậy em học hành giỏi giang, chăm chỉ thầy có thích em không?” - Cô bạn cười thích thú.
Tĩnh Thanh nhìn cô học sinh lắc đầu rồi quay đi cười nói với lớp. “Đúng là hết nói với các em. Như vầy đi, cuối năm bạn nào đạt mười điểm Toán thầy sẽ thưởng cho. Ai muốn lấy quà của thầy nào?”
Cả lớp than thở, day dưa trả giá. “Thầy ơi, như thế cao quá. 6 điểm thôi có được không ạ?”
“Không được. Điểm 6 chỉ là điểm khá thôi. Thầy không tin thầy dạy mà các em không ai được 10. Cứ vậy đi, không kì kèo gì nữa. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta cùng cố gắng nhé.”
“Dạ… được... ạ.” - Câu trả lời kéo dài hơn mọi khi nhưng Tĩnh Thanh nghe được trong đó có chút hứng khởi, phấn chấn. Anh vui vẻ cười với lớp.
***
Bài học môn Toán đầu tiên của năm biến thành buổi trò chuyện về mọi thứ. Tĩnh Thanh cởi mở chia sẻ nhiều điều với lớp mà mình chủ nhiệm.
Lần đầu thầy trò nói chuyện mấy tiếng liền nhưng tất cả đều hào hứng, say sưa đến quên cả thời gian cho đến khi tiếng trống trường vang lên.
“Cả lớp, nghiêm!” - Giọng lớp trưởng lảnh lót.
Tĩnh Thanh vui vẻ rời đi, còn hai bước nữa đến cửa thì anh bổng quay lại. “Nhớ lời hứa giữa chúng ta đấy.”
Nói xong, anh nhanh chân bước, trong lòng tràn ngập tự hào vì cái gọi là thành tựu nhỏ của bản thân. 'Đám nhỏ này thật ra rất đáng yêu, cũng không khó quản. Mình đã lo hơi quá rồi.' - Tĩnh Thanh vừa đi vừa cười, tự nói trong lòng.
Khi đi đến đầu cầu thang, Tĩnh Thanh gặp Tuấn Minh cầm quyển sổ gì đó đi lên. Hai người dùng nụ cười chào nhau.
Tĩnh Thanh nhìn Tuấn Minh liền hiếu kỳ. "Anh lên đây làm gì vậy? Còn... cuốn sổ gì thế?"
Tuấn Minh nhìn Tĩnh Thanh sau đó lại nhìn xuống quyển sổ. "À! Nó là sổ điểm của cô Mai. Cô ấy để quên nên tôi định mang lên."
Tĩnh Thanh tròn mắt ngạc nhiên. "Không phải ra về rồi sao, chị ấy sẽ đến phòng giáo viên mà. Anh làm gì phải mất công đem lên đây vậy?"
Tuấn Minh cứ ậm ờ nhìn Tĩnh Thanh. Thấy người đối diện rất muốn nghe câu trả lời, anh liền đổi chủ đề. "Hôm nay em dạy tốt chứ? Thấy mấy em học sinh như thế nào?"
Tĩnh Thanh mỉm cười, gật gật đầu. "Rất tốt, các em ấy cũng rất dể thương."
"Vậy thì tốt rồi, cố lên. À, em xuống phòng giáo viên trước đi lát tôi xuống, cho em cái này hay lắm."
Tĩnh Thanh ngạc nhiên. "Cái gì vậy anh?"
Tuấn Minh tỏ vẻ bí mật. "Em cứ xuống đi, chờ tôi ở đó!" - Nói xong, anh liền quay đi một mạch.
Tĩnh Thanh có chút tò mò nhưng vẫn không nghĩ gì nhiều, nhanh đi xuống phòng giáo viên đón chờ "quà" của Tuấn Minh.