Chương 9: Đệ Nhất Giải Trí (8)
- Không phải cô thích Mẫn Định sao?
An Du đang cười hả hê bỗng im bặt hẳn.
Mẹ nhà anh, là nguyên chủ thích chứ không phải tôi.
Cái này bà không nhận nha.
Trong tích tắc, An Du từ hình tượng một con mèo nhỏ biến thành con hổ dữ rồi lại nhanh chóng biến thành chú mèo nhỏ.
- Lúc trước là mắt tôi mù nên mới thích anh ta. Tôi mới đi chữa mắt hôm nay rồi. Bây giờ tôi lại thấy thích anh hơn đó.
Lâu Thiên từ nãy đến giờ đều nhìn chằm chằm cô nên khoảnh khắc thay đổi đấy hắn đều nhìn thấy hết.
Cô gái này, thật sự không có cảm giác gì với hắn nhưng lại cứ thích thả thính hắn, chắc chắn là một cô gái có tâm cơ.
Lâu Thiên không muốn gần một cô gái tâm cơ nhanh chóng đuổi khách về
- Cô ăn xong rồi thì về đi.
- Á, sao được. Lúc nãy chẳng phải anh định làm gì tôi sao? Giờ tôi ăn xong rồi, sao lại đuổi về rồi.
An Du biết mình bị đuổi nên liền ăn vạ không chịu về.
Tên này nấu ăn ngon phết, nhiệm vụ này phải hoàn thành mới được.
Cưới hắn về cô sẽ được ăn ngon cả ngày.
Lâu Thiên nghe thấy câu này, mặt không khỏi biến sắc.
Cô ấy rõ ràng đã biết hắn là trùm giải trí là người không nên đụng vào vậy mà vẫn cứ thích chọc lửa.
Không khí xung quanh Lâu Thiên bỗng chốc âm xuống mấy độ.
- Đã biết tôi là ai mà vẫn thích chọc vào, tôi thấy gan cô hơn to rồi đấy.
Lúc trước cô không biết tôi nên tôi mới tha cho cô, lần này cô đã biết mà vẫn thích làm.
An Du trước cái không khí lạnh ngắt này thì lại bình tĩnh hơn nhiều.
Giả vờ ngây thơ như con mèo nhỏ cũng mệt lắm, đối với con hàng này thì cứ thể hiện tính cách thật thì hơn.
- Gan có chức năng thải độc tố ra cơ thể, không có gan thì tôi chết lâu rồi. Anh nói xem có phải gan lớn thì sẽ sống lâu hơn không?
Vừa nói An Du vừa để hai tay lên bàn gõ gõ.
Lâu Thiên: "..."
Như thế mà cô cũng nói được, rốt cuộc cô có phải là con gái hay không vậy?
- Cô thích tôi làm gì cô đến thế sao?
Lâu Thiên hai tay chống cằm, nhìn thẳng An Du mà nói.
An Du không sợ ngược lại còn ngang nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâu Thiên, buộc hắn phải nhìn lại.
Lâu Thiên bị buộc nhìn vào ánh mắt của An Du, anh cố gắng tìm một khúc sóng trong mặt nước tĩnh lặng đó, nhưng trong đôi mắt ấy là biển sâu sông rộng, không một biến động.
Người con gái này lại có thể bình thản như thế đã trải qua những chuyện gì để có thể được như vậy?
Trong điều tra của hắn về Hà Đan, lại khác xa so với người trước mặt.
Chắc chắn là hắn gặp ảnh hậu Hà Đan giả rồi!
An Du cứ bình thản như thế, chờ đợi một lúc rồi mới mở miệng
- A, anh đẹp giai à! Anh cứ nhìn tôi như thế thì tôi sẽ ở lại lớp mất!
Đôi mày Lâu Thiên chợt nhíu lại.
- Ở lại lớp? Ở tuổi này cô phải tốt nghiệp rồi chứ?
- Đúng! Tôi tốt nghiệp rồi, nhưng lớp tôi ở lại chính là Love You!
Aaaaaaaaaa!
Hình như kỹ năng thả thính của bà lên rồi.
Ai bảo bà không biết cua trai chứ, chỉ tại bà đây không thích thể hiện thôi.
Cứ như thế này thì cua trai đã là gì, bà đây lên trời cua luôn ngọc hoàng nhá.
[...] Ký chủ, cô có thể bớt tự kỷ không? Cẩn thận bỏng tay đấy.
KHÔNG!!!!!!!
Tự kỷ là chân mệnh thiên tử, không bớt được!
An Du vừa nói câu này xong, Lâu Thiên đột nhiên đứng dậy, trên miệng vẫn còn vương vấn nét cười, đi đến gần An Du.
Lâu Thiên bất ngờ cúi người hôn lên má An Du một cái nhẹ, rồi lại ghé tai An Du
- Bây giờ về được chưa, mai cô còn có công việc đó.
Tất cả chỉ vỏn vẹn trong mười mấy giây, An Du vẫn còn bất ngờ với hành động của Lâu Thiên.
Mẹ kiếp, hệ thống dám gài cô.
An Du vẫn thất thần, phản ứng vẫn còn chưa thông.
Lâu Thiên lại đột nhiên luồn hai tay ra sau gáy cô, mặt lại gần sát hơn.
An Du vội đẩy hắn ra, chạy vội ra cửa cứ như sợ Lâu Thiên sẽ đuổi theo vậy.
Lúc sắp đóng cửa cũng không quên chào một tiếng
- Cảm ơn bữa tối nha, I Love You!
Lâu Thiên: "..."
Tổ tông nhà cô, lại thả thính. Còn chưa biết sợ sao.
Chờ An Du đi mất rồi, Lâu Thiên mới lấy điện thoại ra, nhấn vào một số điện thoại trên màn hình.
Đầu dây bên kia liền bắt máy.
Lâu Thiên không nhanh không chậm, không nghe ra là âm điệu gì ra lệnh cho đầu dây bên kia
- Điều tra lại Hà Đan cho tôi. Tất cả mọi thứ.
Rồi liền nhanh tay tắt máy đi không để ý đến người bên kia có muốn nói gì hay không?
Môi Lâu Thiên tự nở nụ cười, không phải là nụ cười ôn nhu, hay là nụ cười viên mãn mà là một nụ cười đắc ý.
------
Sau khi chào Lâu Thiên, An Du vội chạy về nhà mình.
Lần đầu tiên được trai hôn, bà mấy hết hình tượng lãnh diễm rồi.
Hệ thống nói đúng, không có mảnh tình vắt vai nên bây giờ đối với mấy chuyện này chẳng biết làm sao.
An Du đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
Tưởng hắn chỉ đùa thôi, ai ngờ lại dám làm thật.
Biết vậy bà không chọc vào hắn rồi.
Tên này khó xơi rồi.
Làm bà một phen hết hồn.
[ Tôi đã nhắc nhở cô là không nên chơi đùa với lửa kẻo bỏng tay rồi.]
- Ta không quan tâm, Lâu Thiên mà dám động đến ta, ta chặt hắn thành từng khúc.
[ Xin lỗi, mục tiêu nhiệm vụ không phải cô muốn đánh là đánh, làm gì thì làm. Xin thông báo trước, mục tiêu nhiệm vụ được hệ thống bào vệ nên cô không thể giết đâu.]
- Mi là hệ thống của ta hay của hắn. Tại sao ai cũng có người bảo vệ còn ta thì không?
[ Vì cô chưa yêu ai.]
An Du: "..."
Có cần phải nói thẳng vậy không?
Bà đây cũng đau lòng đó, mi làm vậy không sợ trái tim nhỏ bé này tổn thương sao.
[...] Cô có thể biểu hiện của một người bị tổn thương không? Mặt cô bình thản đến thế còn gì?
Bà đây không nói nữa, bà mệt rồi, lo nghĩ nhiều thật đau đầu.
Phải tịnh dưỡng thôi.
Đi ngủ.
--------------