Chương 3
Thành phố lên đèn sáng mờ ảo đẹp đẽ vào ban đêm nhưng với hắn người con gái đang ngồi cạnh mình kia còn đẹp hơn cả ánh đèn gấp trăm lần
Không bụi bẩn, không ồn ã mà trầm tĩnh nhìn ra phía bên ngoài em đẹp hệt như pha lê trong lồng kính dành tặng riêng cho hắn
"Nhược Nhi, sao lại nhìn ra ngoài" hắn cầm lái một tay cầm chặt lấy tay em như thể sợ em bỏ trốn
"Thành phố đẹp" đó là câu đầu tiên em nói với hắn khi trong xe
"Nhưng làm sao nó đẹp bằng em"
Em không trả lời hắn, sự mệt mỏi cùng áp lực khiến em như muốn buông bỏ mọi thứ, khẽ nhắm hờ mắt
"Không khỏe sao"
"Chú..... "em nhắm hờ mắt, cũng không có ý định phản kháng khi tay người đàn ông kia nắm chặt vào tay em
"Nhược Nhi, đừng gọi tôi là chú"
Hắn biết hắn lớn tuổi hơn em rất nhiều thâm chí với tuổi của hắn còn có thể sinh ra cả con cháu bằng tuổi em kìa. Nhưng mỗi lần em gọi hắn bằng chú như thể nhắc cho hắn nhớ rằng em và hắn không thể có kết quả.
Nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa thì đối với một kẻ sống hết nửa phần đời của mình, đến cả chính phủ quốc gia còn phải nể sợ hắn, một tay che trời ngông cuồng trong thành phố S này thì hắn dễ dàng gì buông tha cho thứ mà hắn hứng thú
"Chú,.....chú định bắt Nhược Giai đi đâu"
"Nhược Giai em có muốn đi học" hắn không trả lời câu hỏi của em mà hỏi em bằng một câu hỏi khác, khiến em hơi ngỡ ngàng. Đã bao lâu rồi em không được đi học, đã bao lâu rồi em không biết trường học là như thế nào
Em cười khổ " Chú..... Chú đừng trêu con, vữa nãy con xin lỗi vì đã đánh đổ nước làm bẩn áo chú"
"Nhược nhi.... " hắn khẽ gọi tên em. Cả đời này điều duy nhất hắn không thể ngờ có lẽ là bị chi phối bởi một đứa nhóc 16 tuổi, khiến tâm can hắn khuấy động, rạo rực khi được bên em
Không thấy tiếng đáp lại mà chỉ là những nhịp thở trầm ổn, em đã ngủ rất ngon lành. Ngắm nhìn dung nhan em ngủ khiến hắn say mê, nhất thời bị cuốn hút bởi nàn da nõn nà nhưng lại có một vài vết bầm tím như đang cầu hắn vậy. Hàng mi cong rung rinh dưới ánh đèn phố mờ ảo, quả thực lúc này hắn nhìn em có chút không chân thực
......
Sáng ngày hôm sau, tỉnh dậy thi phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường kingsize cỡ lớn, mùi hương nam tính thi thoảng cứ đưa lên mũi khiến em cũng khá dễ chịu, nhưng mơ màng một lúc em giật mình tỉnh giấc. Trên người không còn là bộ đồ cũ nát rách rưới mà thay vào đó là chiếc áo sơ mi nam dài chưa đến gối em mặc vào chẳng khác nào chiếc váy dài
*cạch*
Một cô hầu gái với một khay thức ăn mang vào nở nụ cười rạng rỡ
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi. Tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi nè, cô mau ăn đi"
Em ú ớ chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải hắn bắt em đến đây là để trừng phạt sao, hôm qua em nhớ là đã ngủ quên trên xe hắn sao sáng sớm ra thì lại được đãi ngộ như bà hoàng vậy. Đây là trừng phạt sao
Biểu cảm đáng yêu hết sức mà không biết hắn đang xuất hiện trong phòng lúc nào
"Nhược nhi, sao không ăn. Thức ăn không hợp khẩu vị sao"
Em giật mình "Chú.... Chẳng phải chú nói.... Phạt.... Sao"
Thấy biểu cảm sợ hãi cùng hơi thở dồn dập lấm lém như vậy hắn liền nổi hứng muốn trêu em, nghiêng giọng nói
"Đúng vậy Nhược nhi, vì em đã làm dơ chiếc áo mà tôi quý nhất nên em phải chịu sự trừng phạt"
Em nuốt ngụm nước bọt trong khó khăn "Vậy.... chú phạt con cái gì..... chẳng phải chỉ là chiếc áo thôi sao"
Lời nói cuối cùng em lí nhí trong cổ họng nhưng người đàn ông này không có điếc, tất cả đều thu hết vào tầm mắt hắn, miệng lại vẽ lên đường cong dài
"Đúng.....,chỉ là chiếc áo nhưng là chiếc áo do chính tay người thiết kế nổi tiếng nhất trên toàn Châu Âu thiết kế dành tặng riêng cho tôi nói như vậy đây là chiếc áo có một không hai độc nhất vô nhị rồi"
Không để em tiêu hóa hết câu nói vừa rồi hắn nói tiếp "Còn nữa từ giờ trở đi em sẽ ở lại đây, ở lại cùng với tôi"
Em tròn xoe mắt "Tại sao chứ, chú không có quyền"
Hắn thấy em không chịu hợp tác liền lên tiếng "Vậy em thử chạy về nhà họ Diệp xem, xem tôi hay nhà họ Diệp đánh gãy chân em"
Tưởng rằng em sẽ nổi xù lông lên với hắn, không ít nhất cũng phản kháng quyết liệt đòi về nhưng em lại rưng rưng nước mắt ngồi im trên giường lớn, suy nghĩ về cuộc đời của mình. Em ngây ngô không thể hiểu những lời hắn nói cứ nghĩ rằng Diệp gia đã bán em, rồi còn suy nghĩ sâu sa không biết khi hắn trừng phạt em xong thì em sẽ đi đâu về đâu
Thấy em khóc hắn cũng đau lòng, nhìn người con gái bất hạnh đang ở tuổi đẹp nhất lại bị chà đạp một cách tàn nhẫn nhất, vậy thì hãy để hắn dạy dỗ em, cho em hưởng thụ tình yêu và sự cưng chiều của hắn. Bước vào thế giới của hắn chỉ có thể đi tiếp tuyệt đối không được dừng lại
...... 1 năm sau.......
Trong phòng làm việc của tổng tài CEO, mà người ta hay gọi bằng cái tên tôn kính Ngạn tổng, rõ ràng là đang giờ làm việc mà hắn lại ngồi ôm ấp một cô gái mà chỉ đáng tuổi con hắn, tư thế hai người khá ái muội khiến người khác nhìn vào không khỏi đỏ mặt e thẹn
"Nhược nhi, đúng là chiều em quá em hư luôn rồi, dám sau lưng tôi quen với đám người bại hoại đó" ánh mắt hắn giây trước đầy nhu mì nhưng giây sau lại lạnh lẽo đến đáng sợ
Hắn lại lên cơn gì đây, giây trước còn ôn nhu dịu dàng sao giây sau lại đáng sợ đến như vậy
"chú à..... đó đều là bạn con, sao chú dám nói là bại hoại chứ" em chu môi hờn dỗi
Tay hắn không yên phận lại lần mò xoa nắn cặp mông căng tròn, em với thái độ này của hắn thì khó chịu không thôi. Sống cùng hắn hơn một năm bị hắn chi phối, bị hắn chiếm tiện nghi, nhiều lần khó chịu muốn trốn tránh đều bị hắn trừng phạt tuy nhiên những chuyện này đối với em dần trở thành thói quen bởi hắn cũng không làm gì quá đáng với em. Nói trắng ra là không làm những chuyện vượt quá giới hạn cho phép
"Em trốn tránh"
"Chú đừng làm như vậy..... Con sợ" hai chữ cuối em nói lí nhí trong cổ họng
Hắn với thái độ này của em lại bật cười một cách hào sảng, thích thú với biểu cảm này
Hắn nuôi em đến nay cũng được hơn 1 năm, dung túng cho em. Một tay bảo hộ rất kỹ lượng, được học hành tử tế nhưng em vẫn chưa nhận ra được cảm xúc hắn muốn của em là gì. Không đơn thuần là tình chú cháu, cũng không giản là ơn nghĩa hay sự trừng phạt của hắn cách đây 1 năm về trước. Cảm xúc này chỉ hắn mới nhận ra đó là yêu
Hắn bất ngờ ôm em, tham lam hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên tóc em thỏ thẻ
"Đừng chống đối tôi, tốt nhất hãy ngoan ngoãn tôi sẽ cho em sung sướng, bằng không tôi sẽ bóp nát em"
.......