Chương
Cài đặt

Chương 8: Nụ Hôn Đầu Của Tôi

Sáng sớm hôm sau, 5 giờ như thường ngày tôi thức dậy chuẩn bị đi làm, Thái vì trực ca đêm nên vẫn còn đang ngủ. Nhờ cái comment nhắc nhở chiều hôm qua mà lần đầu tiên tâm trạng tôi thấy nhẹ nhõm và tốt hơn rất nhiều. Tôi khao khát giao lưu với mọi người nhiều hơn như một người bình thường nôn nao để gặp bạn, cười nói với bạn dù chỉ là những tin nhắn qua lại đơn điệu. Vấn đề mà tôi sợ hãi thậm chí trốn tránh hình như cảm giác cũng không khó vượt qua cho lắm.

Từ khi rời khỏi nhà Nhật Minh tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ít nhất không phải uống thuốc đúng giờ vì không ai nhắc nhở, tâm tình cũng khá hơn. Tôi có đăng ký tham gia điều trị tâm lý trực tuyến tại nhà, chỉ cần điện thoại đặt lịch hẹn là có thể trò chuyện trực tiếp với bác sĩ tâm lý, nhờ vậy mà lượng thuốc mỗi ngày cũng được giảm bớt đi, và tâm lý ổn định hơn.

Thật ra tôi đã đủ tuổi để có thể làm nhân viên chính thức, nhưng bộ phận nhân sự của nhà hàng đã đủ người nên tôi cứ phải làm ngoài giờ, chờ đợi cơ hội để đăng ký làm nhân viên chính thức của nhà hàng.

Xuống xe buýt, từ cửa sau bước vào liền có tiếng người nhỏ giọng hỏi tôi, giường như đứng đợi đã lâu.

“Em ngủ được không?”

Nhật Minh đứng sau lưng tôi từ lúc nào, hiện tại anh đang chằm chằm nhìn tôi. Tôi khẩn trương sau đó cũng mỉm cười với anh.

“Em rất tốt.”

Nhật Minh nhìn tôi, mày nhíu lại, như không vui nhưng không biết là vì sao. Anh bước đến gần đưa tay định xoa đầu nhưng bị tôi tránh được, Nhật Minh chần chừ rồi rút tay về không tự nhiên nói.

“Sắc mặt em kém vậy?... Nếu rảnh về nhà ăn cơm.”

Tôi gật đầu, “Dạ” một tiếng rất miễn cưỡng.

Cùng lúc này, một người mặc âu phục màu đen bước đến, chẳng hiểu vì sao mặt mũi anh ta tràn đầy ý cười như gió xuân ấm áp, thu lại trong đáy mắt đặt hết lên người tôi. Tôi sửng sốt, ông chủ lại đến rồi, nhưng hôm nay đâu phải là chủ nhật? Tôi đứng đơ người nhìn người đàn ông đang rất thông dong bước đến chỗ mình.

Hàn Dũ một tay kéo kéo cà vạt thắt hơi chặt, đôi mắt nheo lại, đứng trước mặt tôi và Nhật Minh anh mỉm cười.

Nhật Minh cũng ngẩn ngơ sau đó cúi đầu.

“Ông chủ.”

Hàn Dũ cũng gật đầu “Ừ” một cái rồi quay sang nói với tôi.

“Hôm nay cố ý đến sớm mời em ăn sáng.”

Tôi ấp úng: “Tôi… Ăn rồi.”

“Vậy nhìn tôi ăn cũng được.”

“Nhưng… Nhưng còn phải làm...”

“Ăn xong về làm cũng không muộn.”

Nghe thấy lời này cả người tôi lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, hình như anh ta là người trả lương cho tôi làm việc kia mà.

Hàn Dũ rất tự nhiên nắm tay tôi kéo vào phòng bếp, tôi không nói được gì mặt đỏ tới mang tai liếc nhìn Nhật Minh như muốn ra hiệu cho anh giúp tôi ngăn người này lại. Nhật Minh nhìn theo tôi, ánh mắt có chút xa cách lại giống như khó chịu nóng giận, rồi lại như hờ hững không quan tâm. Không khớp lắm với người tên Nhật Minh mà tôi từng biết, anh từng nói cười với tôi, từng ra sức bảo vệ khi có người muốn bắt nạt tôi. Nhưng giờ phúc này anh không làm gì cả mà chỉ đứng đó nhìn theo.

Nếu như là một người khác liệu anh ấy có ngăn hắn lại không? Có ra sức nắm lấy tay mà kéo tôi lại không? Có thể lắm chứ, tôi tự an ủi mình mà nghĩ như vậy. Nhưng người này là ông chủ, xem ra tôi ở trong lòng anh ấy cũng không quan trọng bằng công việc hiện tại nhỉ, cái cảm giác mất mát nhật khó mà diễn tả.

Hàn Dũ kéo tôi vào phòng bếp đóng cửa lại, còn không quên khóa trái cửa, tôi sợ toát cả mồ hôi lạnh, cố gắng rút được tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh, sau đó đứng dựa vào một góc bếp trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Hàn Dũ đến gần, cởi áo vest đưa cho tôi.

“Cầm hộ anh cái.”

Tôi cứng người, không nhúc nhích, hai tay chằm chặm đưa lên nhận lấy áo rồi lặng lẽ bước chân nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước.

Hàn Dũ đột nhiên bật cười.

“Tôi không dùng em làm bữa sáng đâu, có gì mà sợ, lại đây giúp tôi nấu chút đồ ăn.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, người đàn ông cao hơn tôi một cái đầu có đôi mắt to sáng bị tóc mái che phủ chút ít rất thời trang, da hơi rám nắng phong trần lãng tử, nhìn sơ đã biết người này tính tình phóng khoáng thoải mái hướng ngoại, bờ môi có chút mỏng. Thái bạn tôi đã từng nói, những người môi mỏng thường là người bạc tình, không biết có đúng không.

Đang miên mang đột nhiên một gương mặt phóng đại hiện ra trước mắt, tôi hoảng hồn giật mình một cái. Hàn Dũ cười đắc ý.

“Nhìn cái gì?”

“Môi!” Tôi tự nhiên thốt ra một chữ rồi hoảng hốt đưa tay lên bịt miệng mình.

Nghe vậy Hàn Dũ cứ tưởng có gì đó dính nên sờ môi mình, không thấy gì anh khó hiểu hỏi.

“Môi, làm sao?”

“Mỏng!” Tôi lại không tự chủ mà lên tiếng.

Nụ cười gian manh của anh nổi lên, mặt Hàn Dũ kề càng sát lại gần mặt tôi.

“Hôn một cái sẽ biết, có muốn thử không?”

Tôi rung rung hai tay bụm miệng lắc đầu lia lịa không dám lên tiếng, không biết làm sao chỉ trợn mắt nhìn Hàn Dũ.

Ánh mắt ngây thơ sợ sệt làm Hàn Dũ không tự chủ vương tay xoa xoa mái tóc ba phân của tôi, tóc tuy ngắn nhưng không cứng nên đâm vào tay cũng không thấy khó chịu mà cảm giác nhột nhột ngứa ngứa. Tôi hơi nghiêng đầu muốn tránh, trong vô thức bàn tay Hàn Dũ vòng qua sau kéo gáy tôi qua rồi in môi mình lên môi tôi như gà mổ thóc. Như cảm thấy chưa đủ, anh lại hôn xuống, đôi môi tôi vốn đang khô bị anh hôn đến trơn bóng, nhìn trông vô cùng ngon miệng. Cả gương mặt tôi phút chốc đỏ bừng, hai tay đẩy Hàn Dũ ra, mặt đỏ mỗi lúc một trầm trọng, lúc đỏ lúc trắng, hô hấp rối loạn, con ngươi rưng rưng như có nước.

Hàn Dũ kinh ngạc nhìn tôi, anh buông môi ra, bàn tay áp lên má tôi.

“Em có sao không!?”

Tôi im lặng không phản ứng gì, cũng chẳng lên tiếng. Hàn Dũ nghĩ hành động của mình đã dọa tôi sợ nên vội vàng ôm tôi trấn an, bàn tay anh đặt sau lưng tôi vuốt ve lên xuống. Khi lấy lại bình tĩnh tôi cảm nhận có bàn tay đang vuốt ve sống lưng mình liền sợ hãi đẩy người ra, theo bản năng mà bỏ chạy.

Tôi không nhớ mình đã chạy bao lâu, từng trận gió thổi thẳng vào mặt rất khó chịu, tôi dừng lại thở hổn hển một lúc rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã âm u nhiều, trời bắt đầu trở gió hình như sắp mưa. Tôi đứng thẳng người thở ra một hơi bất giác nhìn tay mình, à cái áo vest của tên đó, cái tên lưu manh, tại sao lại… Tôi tức giận muốn ném nó đi, nhưng cuối cùng cũng không ném. Tôi đi lang thang một hồi trời thật sự đổ mưa, tôi chạy nhanh đến trạm dừng chân dành cho người ngồi chờ xe buýt, phủi phủi nước mưa trên người, vừa quay đầu nhìn lại liền thấy tên lưu manh mấy phút trước đã cưỡng hôn mình.

“Chào em, lại gặp nhau rồi, em chạy cũng nhanh thật làm anh đuổi theo mệt muốn chết.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn như muốn hỏi: “Anh theo tôi làm gì?” Nhưng miệng lại thuỷ chung không nói thành lời, chỉ đứng đó nhìn anh có chút đề phòng mà lùi lại một bước.

Hàn Dũ như hiểu được ánh mắt đó của tôi, anh ngượng ngùng khẽ mỉm cười rồi nhìn tôi đang ngoan ngoãn ôm cái áo vest của mình, ánh mắt không tự chủ bị hấp dẫn đến cần cổ trắng gầy của thiếu niên được áo sơ mi bao quanh vì cúi đầu mà lộ ra. Ánh mắt anh nhìn tôi sáng hơn bao giờ hết, giọng nói càng dịu dàng không còn ngả ngớn như mọi khi.

“Lúc nãy anh xin lỗi đã làm em sợ, trời mưa sao em không lấy áo mà khoác lên, dầm mưa sẽ bệnh đó.”

Hắn kéo lấy chiếc áo trên tay tôi vội vàng khoác lên người tôi, rồi không biết tại sao hai tay anh ôm bụng nhăn mặt, tôi nhìn hắn có vẻ đang khó chịu liền hỏi.

“Anh... Làm sao vậy?”

Hàn Dũ làm vẻ mặt đáng thương nhìn tôi.

“Anh đói bụng, từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả, còn phải chạy theo em đứng dưới mưa… Anh mà bị đau bao tử là em phải chịu trách nhiệm đó.”

Tôi nghiêng đầu ngó trái ngó phải, tỉ mỉ quan sát, dùng âm lượng đủ hai người nghe nói với Hàn Dũ.

“Tôi đón taxi cho anh, anh về nhà...”

“Từ đây về đến nhà là tôi chết đói đó.”

Hàn Dũ nhìn nhìn lại nói:

“Chỗ này cách nhà em không xa, đi xe buýt 10 phút sẽ tới, đến nhà em nấu cho tôi ăn nha.”

Giọng điệu khi nói câu này chậm rãi lại vừa điệu đà, âm cuối còn cố ý kéo chữ ‘nha’ ra thật dài giống như đang làm nũng ăn vạ. Tôi có chút nghi ngờ có phải hắn bị đau thật không hay đang giả vờ giả vịt.

Chỗ hắn muốn nói đến là nhà của Nhật Minh, chắc hắn đã xem hồ sơ xin việc của tôi rồi, nhưng lại không biết tôi đã dọn đi.

Tôi quay mặt đi giọng lạnh nhạt: “Chỗ tôi ở không phải hướng đó.”

Hàn Dũ có vẻ ngạc nhiên, khựng lại đôi chút rồi mới mở miệng.

“Hồ sơ xin việc của em có ghi địa chỉ, hình như ở cùng với quản lý Hạ... Hạ Nhật Minh.”

“Lúc trước là vậy, nhưng tôi vừa mới dọn ra ngoài, ở… Ở cùng người bạn.”

Hàn Dũ chớp chớp mắt.

"Ở với ai?"

"Không liên quan đến anh."

“Vậy em ở đâu?”

"Cũng không liên quan đến anh."

"Nhưng tôi đói lắm, em phải có trách nhiệm, hay em muốn ngày mai khỏi phải đi làm."

Lời này của hắn làm tôi suy nghĩ, giờ không phải là lúc đôi co, nếu thật sự chọc hắn giận thì sẽ bị mất việc.

Tôi ngập ngừng, “Ngồi xe buýt khoảng 30 phút, anh có ngồi xe buýt được không?”

Hàn Dũ tươi cười nắm tay tôi: “Chuyện nhỏ, chúng ta đi thôi.”

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.