Chương
Cài đặt

Chương 2: Lần Đầu Tiên Đi Cắt Tóc

Viện trưởng qua đời sau một cơn bạo bệnh, tôi và Nhật Minh hai anh em nương tựa vào nhau.

Mười bảy tuổi, cái tuổi mà những tân sinh viên bước vào trường đại học thì tôi chính thức đi làm, tôi được nhận vào làm việc trong một nhà hàng sang trọng, nói cho sang vậy thôi chứ công việc thường ngày của tôi là dọn dẹp vệ sinh trong nhà hàng, vì chưa đủ tuổi lao động nên tôi chỉ có thể làm vào sáng sớm khi chưa có ai sau đó được nghỉ buổi trưa và ban đêm khi khách đã về hết tôi lại dọn vệ sinh phòng bếp rồi mang rác đi đổ. Công việc này có được là nhờ Nhật Minh xin cho tôi, anh ấy là quản lý chịu trách nhiệm cho sự thoải mái và an toàn của tất cả khách hàng lưu trú tại khách sạn, và những phản ánh hay không hài lòng của khách đối với nhà hàng, anh ấy vừa phong nhã tuấn tú lại rất giỏi, có thể nói về mọi phương diện đều giỏi, bề ngoài lại vui vẻ hòa đồng có thể nói là mẫu người lý tưởng cho các cô gái hiện đại mơ ước. Tôi luôn xem Nhật Minh là thần tượng để phấn đấu.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt, nhưng công việc dọn vệ sinh thì cần chuẩn bị gì chứ, không cần phải nói chuyện nhiều nên cũng không có nhiều áp lực.

Nhật Minh ngồi ở bàn ăn quay đầu vào cửa phòng Cửu Thiên nói vọng vào:

“Em đã xong chưa? Ra ăn sáng rồi anh chở đi luôn.”

Nói rồi anh lại quay sang ăn.

Cửu Thiên từ từ bước ra khỏi phòng đứng ngay ngắn trước mặt Nhật Minh, có chút ngượng ngùng:

“Em... xong rồi.”

“Vậy để anh nhìn xem em thế nào.”

Dứt lời Nhật Minh ngước lên, đôi mắt đen chớp chớp nhìn Cửu Thiên, không biết vì sao Nhật Minh lại cứng đờ với vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên.

Gương mặt trắng nõn thư sinh chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời lại có một đôi mắt nâu đen trong xanh như mặt nước hồ mùa thu, đôi môi nhỏ có chút hồng thuận. Ánh mắt Nhật Minh cứ tham lam mà nhìn lấy nhìn để người trước mặt, Cửu Thiên ngượng ngùng cúi đầu, Nhật Minh thấy vậy liền lấy lại bình tĩnh mỉm cười mà nói :

“Thật uổng nếu em không đi làm diễn viên, rất đẹp, bộ này rất hợp với em…. Ngồi xuống đi.”

Nhật Minh nhìn Cửu Thiên ngồi xuống ghế, lại nói tiếp:

“ Anh có đăng ký cho em một tài khoản facebook khi rảnh rỗi em có thể livestream dạy nấu ăn, không cần thiết phải nhìn thấy mặt, chỉ cần để camera xát bếp, có thể nhìn thấy thao tác của em là được. Anh thấy em nấu ăn rất ngon, cái đó cũng giúp em giao tiếp tốt hơn với mọi người, em thấy thế nào?”

Cửu Thiên vẫn chăm chú ăn.

“Em…. Không chắc… Nhưng sẽ thử.”

Thường ngày tôi chỉ quanh quẩn trong nhà, rảnh rỗi thì phụ viện trưởng nấu ăn, khi viện trưởng mất thì tôi cũng đảm nhận việc nấu nướng cho Nhật Minh, nên thường chuyện bếp nút cũng tạm được, vì cứ ở trong nhà nên không chú ý đến ngoại hình làm gì. Hôm nay đi làm thì phải tương tất một chút mới được. Facebook tôi cũng từng nghe nói nhưng không biết nhiều, thời đại công nghệ thông tin đối với người như tôi đúng là trở nên lạc hậu trong chính cái văn minh mà mình đang sống. Sau này không thể cứ mãi dựa dẫm vào Nhật Minh, anh ấy phải lập gia đình có cuộc sống riêng.

Xem ra muốn kiếm tiền còn phải học rất nhiều, đầu tiên phải hoà đồng với xã hội trước đã.

Suy nghĩ miên man một hồi ngẩng đầu lên, chợt thấy Nhật Minh đang ăn nhưng cũng không chuyên tâm, chốc chốc lại cứ ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống, tôi cũng không quan tâm lắm đến ánh nhìn của anh ấy.

Nhưng hiện tại trong lòng Nhật Minh lại có chút cảm giác khác lạ, không tự chủ mà nhìn Cửu Thiên nhiều thêm một chút, khóe môi không tự chủ bất giác cong lên, nghĩ thầm:

“Thường ngày em ấy thật đơn giản nhưng hôm nay…. Em ấy lớn thật rồi.”

Sau khi ăn xong Nhật Minh và Cửu Thiên cùng nhau lên xe máy đến chỗ làm, chiếc xe cũ gắn liền với hai anh em đã lâu nên dù có tiền Nhật Minh cũng không muốn đổi xe mới, một lý do khác là vì lúc nào cậu cũng muốn trở Cửu Thiên.

Vị trí ban đầu của tôi chỉ là vệ sinh bếp sau sạch sẽ, nhưng lúc bận rộn cũng phải giúp xử lý một vài thứ đơn giản… Chẳng hạn như gọt khoai tây, cà rốt… Nhưng bình thường cậu chỉ cần dọn sạch rác. Tôi tuy ít nói và ngại giao tiếp nhưng tay chân lanh lẹ vừa nói đã hiểu, phân loại rồi gom rác trong bếp, thỉnh thoảng lại giúp nhặt rau hay làm vài món đơn giản.

Thừa dịp vẫn chưa bận tối mắt tối mũi, lau xong những gì cần lau, kéo những gì cần kéo, sau đó quay lại phòng thay đồ. Những lúc không có việc, phòng thay đồ là nơi tôi chọn để ngủ và tránh bị người khác làm phiền, vì ở đây có cái tủ đựng dụng cụ nhà bếp đã lâu không sử dụng, họ sẽ bỏ hết vào đó, nhưng đồ cũng không nhiều, dư ra một góc tối nên tôi thường chui vào đó để ngủ, nghe nhạc, hay nói chuyện một mình. Nhiều khi ngủ quên nên hay bị quản lý bếp la lối:

“Cậu điếc à! không nghe tôi gọi sao? Lúc nào cũng chui vào phòng thay đồ làm gì, muốn bị đuổi phải không?”

Hắn là Hứa Nghiêm là quản lý bếp, lúc nào hắn cũng hâm doạ sẽ báo cho cấp trên đuổi cổ tôi, nhưng kỳ thật hắn chưa bao giờ báo cả, chỉ cần gặp mặt là cứ nhìn chằm chằm tôi, từ ngày mới vào làm đến nay đều như vậy.

Làm được một năm, tôi đã dần dần quen với công việc và cũng quen với mọi người trong nhà hàng. Hôm nay là chủ nhật cậu được nghỉ nguyên ngày nhưng Nhật Minh chỉ nghỉ được buổi chiều, buổi sáng anh ấy phải đến nhà hàng vì có một đoàn khách du lịch sáng nay sẽ đến.

Buổi sáng Nhật Minh nấu một ít súp ăn với bánh bao, anh ấy không cho tôi giúp, nói là những ngày khác em đã nấu nhiều nên hôm nay anh muốn nấu cho em ăn. Dọn bàn xong, hai anh em cùng ngồi xuống ghế. Nhật Minh đưa chén súp tôi nhận lấy thổi thổi uống một ngụm. Nhật Minh đột nhiên duỗi tay vén tóc mái của tôi qua một bên, nghiêng mặt nhìn.

“Tóc em dài quá rồi nên đi cắt tóc.”

Cửu Thiên ngẩng mặt lên, nuốt hết sút trong miệng.

“Anh không giúp em cắt tóc sao?”

Nhật Minh lắc đầu.

“khi em còn nhỏ, vì hay sợ người lạ nên anh mới giúp em cắt tóc. Hiện tại em lớn rồi, còn phải đi làm, người ta nói ‘cái răng cái tóc là gốc con người' anh không thể tự tiện cắt tóc cho em được, ngộ nhỡ lỡ tay làm em xấu xí, đi làm người ta nhìn sẽ cười em đó.”

“Em không lo người khác cười, em không nhìn họ mà sống.”

Nhật Minh vuốt vuốt tóc tôi.

“Anh biết, nhưng em nên tiếp xúc với nhiều người hơn, đến tiệm cắt tóc nhìn người ta sửa sang đầu tóc làm đẹp cũng tốt đúng không.”

Tôi không nói gì cứ cấm đầu ăn cho xong buổi sáng.

Nhật Minh lại nói:

“Hay em rủ Thái bạn em đi cùng đi, anh phải đi rồi, tối gặp lại tóc phải gọn gàng đó.”

Tôi không nói gì chỉ gật gật đầu.

À nên nói về người bạn của tôi một chút. Thái là bạn hàng xóm, sở dĩ nó và tôi có thể làm bạn được với nhau chắc là do nó có tính kiên nhẫn. Lúc còn đi học, mỗi ngày nó đều đến nhà viện trưởng làm quen với tôi, cứ đi theo sau đuôi đòi làm bạn, trong xóm không chỉ có mình tôi là trẻ con nhưng không biết tại sao nó lại thích chơi với tôi. Mất hết một năm cả hai mới chân chính nói chuyện. Sau này Thái cũng là người bạn duy nhất mà tôi có.

Nhật Minh đi rồi, sau khi ăn xong tôi lấy điện thoại gọi cho Thái rủ nó đi cắt tóc, nhưng gọi mãi cũng không thấy nhấc máy. Thế là tôi lấy hết can đảm tự đi ra tiệm cắt tóc một mình.

Đứng trước salon tóc dành cho nam ‘Chuẩn Men’ tôi cứ thấy nhộn nhạo trong lòng, chỗ cắt tóc này đẹp như vậy chắc sẽ đắt tiền lắm, tôi nữa muốn vào lại nữa muốn đi về. Chưa kịp nghĩ nhiều, bên trong tiệm đã có người chạy ra cười cười chào đón.

“Anh muốn cắt tóc hay gội đầu mát xa các kiểu, thứ gì cũng có, nào vào đi đừng ngại.”

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.