Chương
Cài đặt

Chương 1: Đợi Anh

Tôi đang đứng trên nóc của nhà ga xe lửa. Đừng hỏi vì sao và cách nào leo được lên đây. Đó là việc của tôi, còn việc của bạn là đọc câu chuyện này. Cuộc sống của tôi hơi nhàm chán, nhưng trên đời có loại người thích nhìn mấy thứ nhàm chán vô vị của người khác để thấy cuộc đời mình vẫn còn tốt đẹp. Biết đâu bạn là một trong số đó.

Quay lại với việc tôi đứng trên nóc nhà ga. Hoàng hôn đang đến. Ánh chiều tà thật đẹp và chẳng có thứ gì ngăn cản nó. Tại nơi tôi đứng, không thấy dây điện giăng ngang, mọi thứ thật gần và tựa như có thể chạm tay đến bầu trời. Tôi thường đến đi khi chẳng có gì để làm, chẳng có gì để nghĩ, chẳng gì cả.

Có những ngày trong chuỗi ngày của bạn là một ngày “chẳng có gì”. Người ta thì lâu lâu mới gặp, tôi thì thường xuyên gặp. Tôi thường đứng nơi đây, nhìn xuống dòng người đang thưa dần. Họ hối hả leo lên hoặc xuống tàu tàu, hay đơn giản chỉ là chờ đợi một ai đó. Chuyến tàu sẽ đến, chầm chậm từng chút một và sẽ mang theo nhiều tiếng động, niềm vui cùng những nỗi lo lắng quanh những vị khách lên xuống.

Lần nào đứng nơi này, trông phía xa xa nhìn ánh chiều tà, rồi không ngừng tìm kiếm chuyến tàu sẽ đến và tự nghĩ “Mình có nên nhảy xuống đường ray?” Để rồi tôi thở phào nhẹ nhõm và dường như thấy quý trọng bản thân hơn vì đã không làm điều đó.

Có vẻ bạn đã đoán được tôi đến đây để làm gì. Có thể bạn nghĩ đúng: Tôi đang tìm động lực sống!

Đến lúc bạn nên biết về tôi rồi. Tôi tên Ju. Năm nay cũng được hai mươi mấy cái xuân xanh rồi. Tôi đang sống cùng ông bà nội và có một ông chú lâu lâu lại xuất hiện làm cho ông bà tức giận. Ba mẹ tôi đã mất, tôi không có anh em. Tôi là freelancer. Tôi thường nhận viết bài cho nhà xuất bản, công ty và các đơn vị dịch vụ. Đừng lo tôi chết đói, công việc này nuôi được một nhà ba người chúng tôi. Tôi không quá nổi tiếng trong số những người làm công việc này, nhưng tôi cũng có một team work riêng. Thời đại bây giờ nhiều người muốn giới thiệu sản phẩm, muốn nhận xét, muốn có nội dung để thu hút người ta quan tâm đến trang của họ... Thật sự tôi không thiếu việc để kiếm cơm, ít ra là với nhiều năm trong nghề, tôi cũng có những mối quan hệ nhất định giúp tôi sống ổn.

Ngoài ra, tôi có một đám bạn con nhà giàu thích bỏ nhà đi. Mỗi lần thế chúng nó lại tìm tôi ở nhờ vài ngày. Bọn nó sẽ trả tiền điện, nước cùng những chi phí lặt vặt khác. Chúng nó thường bỏ đi vì vô số lý do vớ vẩn mà chỉ có bọn nhà giàu rỗi rảnh mới nghĩ ra. Tỉ như: Ba mẹ đi chơi xa, bỏ nhà đi. Cô giúp việc mới vào không vừa ý, bỏ nhà đi. Không có gì làm, bỏ nhà đi. Mà thường nhất là bọn nó muốn thử cảm giác sống bình dân của gia đình tôi. Tôi chẳng hiểu được bọn nhà giàu vì sao lại muốn thử cảm giác làm người nghèo. Mệt mỏi lắm! Tiền ăn, uống, mua sắm… Mọi thứ đều phải làm việc mới có được. Còn lũ nó, đơn giản chờ lợi tức từ các tập đoàn, công ty, chi nhánh… của gia đình. Vô tình thế mà về sau nhà tôi lòi ra dịch vụ "Trải nghiệm cuộc sống bình dị", cũng tốt đấy chứ.

Chúng ta sống cuộc đời của chúng ta. Chẳng ai cho không biếu không cái gì cả. Tôi không có nhiều tiền nhưng tôi thích cách mình có thể kiếm tiền lo được cho bản thân và người thân yêu. Đó là tự do, đó là tôn nghiêm và điều đó có thể làm chính bạn tự hào rằng bản thân mình không vô dụng.

Hôm nay, tôi vừa từ hội sách trở về. Tôi tham gia giới thiệu sách cho hai đơn vị và bây giờ đang là ngày hè oi ả. Tôi mặc váy, mang giày cao gót, đứng trên nóc nhà ga và tìm kiếm đoàn tàu. Nó đến rồi và tôi phải trở về.

Tôi theo con đường lúc đến để xuống. Khó ai phát hiện chỗ này, tôi là vô tình biết được khi chơi trò trốn tìm với Nick, gã bạn trai đã bỏ đi cách đây năm năm của tôi và để lại cho tôi một lỗ thủng to đùng không ai có thể lắp đầy. Quên việc đó đi. Tôi thường chẳng muốn nhớ đến anh ta. Nhưng cứ có thời gian rảnh, nụ cười của anh ta lại chen vào tâm trí tôi và làm tôi nhói đau. Khốn nạn là mỗi lần thế tôi lại cứ liên tục nhớ đến những hành động khác của anh, kiểu như cách anh chạy, cách anh vu vơ hát, cách anh nắm tay tôi và xoa nhẹ lên mu bàn tay cùng câu nói cửa miệng “Tay em thật mềm!”. Tôi chẳng muốn nhớ đến anh nhưng mọi thứ cứ ồ ạt và tự nhiên đến như thế.

Tôi buộc suy nghĩ của mình phải dứt ra bằng cách kể một câu chuyện về công ty sách đầu tiên tôi làm việc cùng. Công ty BV, đó là một công ty lớn và nổi tiếng “hớt váng” mấy công ty và nhà xuất bản khác. Vì sao tôi nói thế? Là thế này, ví dụ bạn là nhân viên của công ty A. Bỗng một ngày bạn đọc được một bộ truyện hay và đang được viết dở dang. Bạn tìm đến tác giả mua bản quyền xuất bản mấy cái đã viết xong và sẽ mua bản quyền những tập tiếp theo sau. Bạn xuất bản truyện ấy thành sách và bán rộng rãi cả nước. Độc giả nô nức tìm mua. Giấy của bạn in cực đẹp, bìa bọt cực chất. Bộ truyện trở nên cực hot. Và rồi bạn hí hửng liên hệ tác giả để có phần tiếp theo thì nhận được “Xin lỗi tôi không bán bản quyền cho quý công ty nữa” và rồi tác giả đó mất tích.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.