Chương
Cài đặt

Chương 16: Thân phận của anh ta rất đáng sợ.

  “Gây sự?”

  Cao Bình An nhíu đôi mày liễu lại, thái độ cũng lạnh thêm vài phần, không khí xung quanh người cô lập tức thấp xuống vài độ.

  Dám gây sự ở phòng trưng bày Quốc Hoa đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!

  Triệu An Tuệ vừa nhìn thấy thái độ của Cao Bình An, khóe môi lập tức không nén nổi nhếch lên nở nụ cười, chỉ về phía Nguyễn Minh Quân đang cắm hai tay vào túi lười biếng đứng ở chỗ kia, nói: “Đúng vậy, tên công nhân kia không chỉ đến gây chuyện còn mong hão muốn gặp chị. Em dạy dỗ anh ta vài câu, vậy mà anh ta dám nói em không có tư cách ở lại đây, chị nói anh ta có phải bị ngốc không.”

  Cao Bình An lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Tuệ An, tuy rằng cô không thích giọng điệu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của Triệu An Tuệ. Nhưng dù sao cũng là người của mình nên cô cũng không nói gì cả.

  Tiếp đó, cô nện bước chân cao quý uyển chuyển đi về phía Nguyễn Minh Quân, lạnh mặt hỏi: “Là anh tới đây gây chuyện?”

  Nguyễn Minh Quân nheo mắt nhìn người con gái trước mặt, cô ta là Cao Bình An?

  Vẻ ngoài cũng không tồi, xinh đẹp quyến rũ, thu hút người khác.

  Nguyễn Minh Quân không trả lời, nhưng anh trầm mặc lấy điện thoại ra.

  Triệu An Tuệ nhìn dáng vẻ này của hờ hững này của anh lập tức nổi giận đến không thở nổi, lớn tiếng mắng: “Quản lý chị xem kìa, tên nghèo kiết xác này thế mà lại không tôn trọng chị, để em gọi ngay bảo vệ tới lôi anh ta ra ngoài.”

  Cao Bình An khẽ gật đầu, cô ta cũng không muốn nói chuyện với loại người này phá đám này.

  Cô ta vừa bước chân khỏi phòng làm việc là để ra cửa đón khách quý! 

cậu Nguyễn- ông chủ mới của phòng trưng bày Quốc Hoa.

Nếu như trì hoãn lâu chúc quản lý của cô cũng không giữ nổi nữa. Hơn nữa, Cao Bình An chưa từng gặp qua ông chủ mới, cô ta chỉ có điện thoại của anh, mà số điện thoại này cũng phải cầu xin đủ kiểu Lê Văn Qúy mới đưa cho cô.

  “An Tuệ cùng tôi đi ra ngoài đón người, ông chủ mới của chúng ta muốn tới thị sát công tác.” Cao Bình An quay đầu nói, tiếp đó xoay bờ mông nở nang rời đi.

  Triệu Tuệ An gật đầu đáp một tiếng, sau đấy chạy ra ngoài chuẩn bị gọi bảo vệ tới.

  Ngay lúc này, một tiếng chuông DJ dễ nghe vang lên, tất cả mọi người đều khựng lại.

  Cao Bình An lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn ngay thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cậu Nguyễn!

  “Alo, cậu Nguyễn, cậu đang ở đâu? Tôi ngay tức khắc đến đón cậu.” Giọng điệu Cao Bình An tức thì từ lạnh lùng chuyển sang cung kính dịu dàng.

  Nhưng mà đầu bên điện thoại lại truyền đến một giọng nói đầy bất mãn: “Cô nhìn về phía sau.”

  Nhìn về phía sau?

  Cao Bình An sửng sốt, gần như ngay tức khắc quay đầu lại nhìn.

   Sau lưng cô chu có bảy tám công nhân đang sơn tường.

  À, còn có một người thanh niên mặt mày lạnh lùng đang cầm điện thoại.

  Đợi đã!

  Gần như trong nháy mắt, Cao Bình An cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang!

  Là anh ta! Anh ta thế mà lại là ông chủ!

Không nói hai lời, cô vội vàng chạy đến trước mặt Nguyễn Minh Quân, gập người chín mươi độ, xin lỗi: “cậu Nguyễn, xin lỗi cậu! Là tôi có mắt không tròng không nhận ra cậu, mong cậu tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.”

  “Cao Bình An?” Nguyễn Minh Quân lạnh nhạt nói, “Tôi thấy không vừa lòng với cô.”

  Cao Bình An sợ đến mức hai chân không ngừng run rẩy, tay ướt đẫm mồ hôi. 

 “cậu Nguyễn, xin cậu tha cho tôi, tôi không biết cậu sẽ đến sớm như vậy.” Cao Bình An thẳng người lên, nhưng vẫn hơi cong lưng, cả mặt tràn ngập sự sợ hãi.

  Đây là ông chủ mới- nhân vật tai to mặt lớn có quyền thế ngập trời.

  Lê Văn Qúy- người có giàu có nhất thành phố Hạ Ninh đã tới tìm ông chủ cũ của cô để mua lại phòng trưng bày Quốc Hoa.

   Phải biết rằng ông chủ cũ của phòng trưng bày Quốc Hoa – Trịnh Thái cũng là một người có máu mặt ở thành phố Hạ Ninh, ông ta là ông vua ngầm lăn lộn cả hai giới hắc bạch.

  Trịnh Thái là ai chứ? Cả thành phố Hạ Ninh không ai là không biết tên tuổi của ông ta! Ông ta từ một tên lưu manh chậm rãi leo lên cái ghế ông vua ngầm của thành phố Hạ Ninh.

Cho dù là hắc đạo hay bạch đạo đều phải kiêng kị Trịnh Thái bảy phần. Có thể nói chỉ cần Trịnh Thái nói một câu ở thành phố Hạ Ninh không có chuyện gì ông ta không thực hiện được. Vì vậy những năm gần đây, Cao Bình An đi theo Trịnh Thái cũng là nước lên thuyền lên kết giao với không ít người tai to mặt lớn, tính tình cũng trở nên kiêu ngạo hơn.

   Cũng bởi vì như vậy, cô ta mới hiểu cậu Nguyễn trước mắt này nhìn có vẻ bình thường nhưng anh mới là nhân vật lớn thật sự!

  Bời vì khi Trịnh Thái gặp mặt Lê Văn Qúy giống gà con nhìn thấy diều hâu, cực kỳ khúm núm. Mà lúc ấy Lê Văn Qúy chỉ nói có một câu: “Việc cậu chủ nhà tôi sai tôi làm, các người không được tuyên truyền ra ngoài, phải khiêm tốn.”

  Vây cậu chủ của người giàu có nhất thành phố Hạ Ninh phải là nhân vật như thế nào đây!

Thật quá đáng sợ!

  Sau lần gặp mặt lần đó, Cao Bình An lập tức biết bản thân bắt buộc phải hầu hạ tốt cậu Nguyễn này. Nếu có thể cô ta bằng lòng dâng hiến cơ thể đã giữ gìn hơn hai mươi năm này của mình.

  Không vì cái khác ngoài câu nói mà Trịnh Thái để lộ ra lúc say rượu lần trước: “Trịnh Thái tôi có thể đi đến ngày hôm nay hết thảy đều nhờ có Chủ tịch Lê giúp đỡ. Mà Chủ tịch Lê chỉ vì đi theo cậu chủ nhà ông ấy nên tiện tay mở một công ty liền trở thành nhà giàu nhất thành phố Hạ Ninh.”

  Đáng sợ! Thật đáng sợ quá!

  Nguyễn Minh Quân thản nhiên liếc nhìn Cao Bình An, lắc đầu nói: “Thôi vậy, không có lần sau đâu đấy!”

  Nhưng mà ngay lúc này, Triệu An Tuệ đã quay lại còn dẫn theo hai tên bảo vệ, cười lạnh đi qua rồi chỉ vào Nguyễn Minh Quân: “Là anh ta, hai người mau lôi anh ta ra ngoài! Tiện thể kiểm tra một chút xem anh ta có trộm thứ gì của phòng triển lãm không, lấm la lấm lét, vừa nhìn liền biết không phải loại người tốt lành gì.”

  Ánh mắt Nguyễn Minh Quân trở lên buốt giá, anh hừ lạnh một tiếng, nói với Cao Bình An đứng bên cạnh mình: “Cô tự giải quyết đi!”

  Cao Bình An mềm nhũn sợ hãi, lập tức trừng mắt đi về phía Triệu An Tuệ, giận dữ giơ bàn tay lên tát lên mặt cô ả.

  Chát!

  Tiếng bạt tai vang vọng cả phòng trưng bày.

  “Láo xược! Ai dám lôi cậu Nguyễn ra ngoài!” Cao Bình An tức giận nhìn Triệu An Tuệ, hận không thể xé nát cô ta.

  Triệu An Tuệ che lấy khuôn mặt đang sưng lên, không dám tin hỏi: “Quản lý, chị đánh em làm gì? Em không có bảo lôi cậu Nguyễn ra ngoài, em bảo tên nghèo kiết xác kia.”

   Triệu An Tuệ đang sôi trào lửa giận trong lòng, vô duyên vô cớ bị quản lý đánh khiến cô ta rất tức giận. Vì vậy, cô ta càng cáu kỉnh mà chỉ vào Nguyễn Minh Quân, la ầm lên: “Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đem tên rác rưởi này lôi ra ngoài!”

  Cô ta vừa nói xong lại bị tát thêm một cái nữa.

  Lúc này Triệu An Tuệ trợn tròn mắt, hai tay ôm lấy mặt.

  “Triệu An Tuệ, cô bị đuổi việc, lập tức cút ra khỏi đây cho tôi!” Cao Bình An nổi trận lôi đình chỉ ào cửa, nói.

  Con ả ngu ngốc này muốn chết cũng đừng lôi cô theo.

  “Quản lý, chị đánh em làm gì chứ, em làm gì sai? Là chị sai em đuổi anh ta ra ngoài. Hơn nữa chị dựa vào đâu đuổi việc em, bạn trai em là người phụ trách điều hành của chỗ này đấy!”

  Triệu An Tuệ cực kỳ tức giận, cô ta vốn đã không thích Cao Bình An, người phụ nữ này cả ngày ở chung với bạn trai cô ta. Lần trước đi khách sạn với, khi bọn họ đang cao trào, bạn trai cô ta thế mà lại gọi tên ả!

  “Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc tôi là quản lý ở đây!” Cao Bình An lạnh lùng nói.

  “Mẹ! Cao Bình An, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Dù sao bạn trai tôi cũng là người phụ trách ở đây, đừng cho rằng một quản lý như chị có thể một tay che trời. Tôi sẽ bảo bạn trai tôi đi tìm ông chủ tố cáo chị!” Triệu An Tuệ tức tối giậm chân, quay đầu bỏ đi.

  Con đàn bà đê tiện! Tôi lập tức đi tìm bạn trai của tôi, nhất định phải chỉnh cô một cách tàn nhẫn!

  Cao Bình An lắc đầu cười khổ, tìm ông chủ? Ông chủ đứng ngay trước mặt cô mà cô còn không nhận ra.

  Sau đó Cao Bình An quay người lại đứng bên cạnh Nguyễn Minh Quân, cung kính nói: “cậu Nguyễn, mời cậu di theo tôi.”

  Nguyễn Minh Quân ừ một tiếng, nhấc bước theo Cao Bình An đi vào phòng nghỉ ở trong cùng của phòng trưng bày.

  Căn phòng nghỉ này bố trí cực kỳ đẹp, bên ngoài sân rộng có hồ nước và núi giả, còn có cả một mảnh trúc nhỏ, khiến người chiêm ngưỡng thấy ngạc nhiên, bị hấp dẫn.

    Mà căn phòng nghỉ ngơi này không phải nơi người bình thường có thể đi vào.

  Lúc này Cao Bình An đã cởi áo khoác ngoài ra, để lộ ra chiếc áo bó gợi cảm viền ren bên trong. Cô gập chân lại ngồi trong phòng trà, đôi tay xinh đẹp trắng nõn thể hiện kỹ thuật pha trà thành thạo điêu nghệ.

  Rửa trà, ngâm trà, pha trà, động tác cực kỳ lưu loát.

Tiếp đó cô lại tự mình bê tách trà uyển chuyển bước tới bên người Nguyễn Minh Quân đang đứng ngắm bức tranh trên tường trong thư phòng, dịu dàng nói: “cậu Nguyễn, mời cậu uống trà.”

  Nguyễn Minh Quân nhận lấy tách trà, uống một ngụm, khen ngợi nói: “Tài nghệ pha trà của quản lý sở đúng là không tồi, đây chắc là lá trà Mao Tiêm Huy Châu, dư vị ngọt ngào, u mà không chán.”

  “cậu Nguyễn quá khen, không nghĩ tới cậu Nguyễn cũng nghiên cứu về trà.” Cao Bình An cười nói.

  “Không có, chỉ là uống nhiều nên quen miệng thôi,” Nguyễn Minh Quân xua xua tay nói.

  Cao Bình An kinh ngạc, phải uống bao nhiêu mới có thể quen miệng như này chứ!

  “Ngô Hướng bên kia cô đã xử lý như thế nào rồi?” Nguyễn Minh Quân hỏi.

  “Anh ta gọi cho tôi mấy lần nhưng tôi đều từ chối. Phỏng chừng bây giờ anh ta rất sốt ruột.” Cao Bình An trả lời.

  “Ừ, cứ mặc kệ anh ta, đến lúc đó nên làm gì, tự cô xem rồi giải quyết.”

  Nguyễn Minh Quân nói rồi đứng dậy, “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây! Chuyện hôm nay đừng truyền ra bên ngoài, tôi không muốn bị làm phiền.”

  Cao Bình An gật đầu nói: “Tôi đã rõ thưa cậu Nguyễn, Chủ tịch Lê cũng đã dặn dò qua rồi ạ!”

  Đúng lúc này cửa kính phòng nghỉ bị đẩy ra, Triệu An Tuệ tức giận bỏ đi hồi nãy bám theo sau một tên đàn ông trung niên bụng phệ hói đầu, hai tay khoanh lại trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, không còn một chút nào vẻ uất ức của lúc trước.

  “Cao Bình An, cô có ý gì hả? Cô dựa vào đâu mà đuổi việc An Tuệ?”

  Tên béo kia vừa vào cửa liền gào lên, sau đó trực tiếp đặt cái mông to béo của mình lên chiếc sofa trắng tinh, còn thuận tiện cầm lên tách trà vừa nãy của Nguyễn Minh Quân khó chịu uống một ngụm rồi mắng: “Cái thứ rác rưởi gì thế này? Sao đắng vậy chứ!”

  

  

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.