Chương
Cài đặt

Chương 13: cậu Nguyễn nào?

  “Nếu cậu Nguyễn đã không ở đây, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, chúc các vị ăn ngon miệng!” Mã Kim Văn đến đi như một cơn gió, vừa đưa qua xong thì rời đi, để lại một đám người ngơ ngác.

  Vũ Khắc Quốc nắm tấm thẻ trong tay, ho khan vài cái rồi hỏi: “Các người có ai quen biết cậu Nguyễn không?”

  Mọi người lắc đầu, những người ở tâng lớp như họ tuyệt đối không có khẳng năng quen biết người có năng lực khiến ông chủ của Tụ Hiền Các tự mình đưa đồ ăn rượu ngon tới như vậy.

  “Chẳng lẽ là Nguyễn Minh Quân?” 

  Cũng không biết là ai chế giễu cười nói ra câu này dẫn đến tất cả mọi người cười vang.

  “Đừng đùa nữa, sao có thể là tên vô tích sự đó được chứ! Nếu như đúng là cậu ta, tôi có thể uống cạn bình rượu này.”

  “Ông anh rể kia của chúng ta ngoại trừ việc có họ giống người ta còn có thể có tiền đồ gì chứ?”

  Mấy người con cháu trẻ tuổi không kiêng nể gì chế giễu nói.

  Vũ Thanh Quyên nghe cảm thấy cực kỳ chói tai, tức giận mắng mấy câu: “Đủ rồi đấy! Mấy đứa nói gì cơ? Dẫu sao anh ấy cũng là anh rể của các em đấy!”

  Mấy người trẻ tuổi kiêu căng nhíu mày, cũng không nói thêm gì.

  Vũ Khắc Quốc cũng nói vài câu bảo mọi người đừng cãi nhau.

   Mấy người bạn già của ông thì ghen tị cực kỳ.

  “Lão Vũ này, cái này thì ông không đúng rồi, quen biết người giỏi giang như vậy cũng không giới thiệu cho chúng tôi.”

  “Ông thế này là không được đâu nhé, vừa “Xuân sơn bán lữ đồ”, vừa cậu Nguyễn.”

   “Đến đến đến, đừng quan tâm mấy chuyện đó nữa, rượu Phần Quốc Tàng, vừa của các loại rượu, thử chút nào!”

  Vũ Khắc Quốc đau lòng vội vàng cất một bình đi rồi lại mở một bình ra. Những người khác cũng không nói gì, có thể uống được một ly rượu cũng coi như phúc ba đời của bọn họ.

  Đúng lúc này, Ngô Hướng nói: “chú Vũ, có lẽ cháu biết cậu Nguyễn này. Ông cung cấp nơi tổ chức triển lãm lần này họ Nguyễn, bác nói có khi nào ông ấy biết sinh nhật của bác nên sai người đưa tới không?”

  Ngô Hướng cũng chỉ đoán mà thôi, nhưng quả thực ông chủ cung cấp nơi tổ chức triển lãm lần này họ Nguyễn.

  Tuy rằng hắn ta chưa từng gặp mặt nhưng thư ký tiếp đãi hắn ta từng nói rằng ông chủ họ Nguyễn, còn bảo hắn không được công khai điều này.

  “Thật vậy ư? Vậy chú phải cảm ơn thật tốt ông chủ Nguyễn này, ông ấy cũng quá khách sáo rồi!” Vũ Khắc Quốc tỏ vẻ kích động, kéo tay Ngô Hướng nói: “Tiểu Cao à, cháu nhất định phải hẹn giúp chú ông chủ Nguyễn này, vừa nhìn liền biết ngay ông ấy cũng là người yêu thích sưu tập.”

  “Nhất định nhất định.” Ngô Hướng không ngừng đồng ý, được chú Vũ coi trọng như vậy, hắn ta tự nhiên làm không biết mệt.

   “Ôi, cùng là họ Nguyễn mà có người lại chỉ có thể là nhân viên giao đồ ăn.”

  Vũ Thanh Thủy không hợp thời nói, câu nói này giống như gai nhọn ngay lập tức đâm vào tim Vũ Thanh Quyên.

  Vũ Thanh Quyên cắn răng hung hăng uống một ngụm đồ uống, đứng dậy nói: “Bố, con còn phải đến bệnh viện thăm Mễ Lạp, con xin về trước.”

  Vũ Khắc Quốc biết con gái mình ở đây cũng không khác gì chịu tội, vì vậy phất phất tay để cô đi.

  Hai năm này tất cả đều bởi tên vô tích sự kia mà con gái xa cách ông rất nhiều.

  “Chị, vội vàng đi về như vậy có phải là để mắng anh rể của bọn em không?” Vũ Thanh Thủy trào phúng nói, “Quà của anh ta cũng khá được đấy tuy rằng chỉ là đồ giả.”

  Vũ Thanh Quyên cất bước đi đến cửa phòng, siết nắm tay, cũng không quay đầu lại rời đi.

  Cô vừa đi, mọi người bắt đầu nghị luận về cậu Nguyễn kia, đồng thời không tránh được lại chê cười Nguyễn Minh Quân vài câu.

  Trở lại Nguyễn Minh Quân bên này, anh vừa ra khỏi Tụ Hiền Các không bao lâu thì nhận được một tin nhắn.

  “cậu Nguyễn, tôi là Mã Kim Văn, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, bố vợ của cậu rất vui vẻ.”

  Mã Kim Văn?

  À, đúng rồi, ông chủ của Tụ Hiền Các.

  Xem ra, Mã Kim Văn này cũng rất biết giải quyết chuyện đấy!

  Nguyễn Minh Quân nhắn lại: “Tôi không truy cứu ông từ đâu có được số điện thoại của tôi, nhưng chuyện đó, tốt nhất ông không để lộ thân phận của tôi.”

  Sau khi Mã Kim Văn nhận được tin nhắn của Nguyễn Minh Quân, kinh sợ trả lời: “cậu Nguyễn, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không để lộ.”

  Nguyễn Minh Quân gật gật đầu, cũng không tiếp tục lại trả lời ông ta, anh cất bước đi về phía bệnh viện.

  Về tới bệnh viện, Nguyễn Minh Quân ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn con gái đã ngủ say, thật đáng yêu.

  Cái mũi này giống mẹ con bé, cái miệng này cũng vậy, đôi mắt này lại giống anh.

  Con gái của anh xinh xắn như vậy!

Lớn lên nhất định là cô gái rất xinh đẹp!

  Chẳng qua bao lâu, Vũ Thanh Quyên mang vẻ mặt lạnh như băng trở lại. Cô ngồi xuống bên cạnh giường của Mễ Lạp, nhìn con gái mình.

  Nguyễn Minh Quân vừa đi lấy nước về, nhìn thấy Vũ Thanh Quyên liền cười nói: “Cô đến rồi à, chỗ này có tôi là được rồi, cô về nghỉ ngơi đi!”

  Vũ Thanh Quyên không nói năng gì, cô nhìn con gái mình, đôi mắt đỏ hoe giống như cố gắng kiềm chế cảm xúc nào đó.

  “Sao vậy?” Nguyễn Minh Quân cũng nhận ra Vũ Thanh Quyên có chỗ nào đó không bình thường.

  “Nguyễn Minh Quân, chẳng lẽ anh mong Mễ Lạp vẫn luôn như thế này sao? Anh không muốn con bé nhận được sự chữa trị càng tốt hơn sao? Chẳng phải lần trước bác sĩ nói qua rồi sao, chỉ cần có một triệu nhân dân tệ có thể phẫu thuật cho Mễ Lạp.” Mắt Vũ Thanh Quyên đỏ bừng, “Bây giờ Mễ Lạp đã ba tuổi rồi, là thời kỳ chữa trị tốt nhất.”

  Nguyễn Minh Quân đưa mắt nhìn Mễ Lạp đang say ngủ, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách”

  “Nghĩ cách? Anh có thể nghĩ ra cách gì chứ?” Vũ Thanh Quyên trào phúng cười, nước mắt tràn mi rơi xuống, “Nguyễn Minh Quân, coi như tôi xin anh, anh đi xin bố mẹ tôi được không?”

  “Vũ Thanh Quyên, cô tin tôi đi, tự tôi có cách.” Nguyễn Minh Quân nói.

  Vợ, em không biết rằng tôi bắt đầu làm rồi. Mễ Lạp là con gái của người thừa kế tập đoàn lớn nhất thế giới, con bé là thiên kim tiểu thư, là lá ngọc cành vàng.

  “Cách? Anh ngoài việc làm mất mặt tôi ra thì còn làm được gì nữa?” Vũ Thanh Quyên tức giận chỉ trích Nguyễn Minh Quân, “Hôm nay là sinh nhật của bố tôi, anh tặng món đồ nào khó coi cũng được, sao cứ phải tặng tranh chứ? Lại còn là tranh giả! Anh có biết bọn họ nói tôi như thế nào không? Tôi chịu đựng Nguyễn Minh Quân anh đủ rồi, anh có thể nghĩ cho tôi và Mễ Lạp nhiều hơn không?”

  Nguyễn Minh Quân biết hai năm nay Vũ Thanh Quyên chịu nhiều ấm ức, cũng rất vất vả, chịu đủ những ánh mắt khinh thường và trào phúng. Nhưng anh cũng có nỗi khổ riêng. Có điều bây giờ tốt rồi, anh đã kế thừa tài sản của gia tộc, tất cả đều đã thay đổi.

  “Thanh Quyên, em tin anh đi, anh nhất định để Mễ Lạp có điều kiện chữa trị tốt nhất, anh cũng chắc chắn bù đắp những tổn thương mà em phải chịu đựng trong hai năm nay.” Nguyễn Minh Quân ôm lấy bờ vai của Vũ Thanh Quyên, nhưng lại bị cô đẩy ra.

  Vũ Thanh Quyên cực kỳ thất vọng, anh luôn luôn nói như vậy nhưng chưa bao giờ thực hiện được.

  “Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa, ngày mai tôi sẽ để Mễ Lạp ra viện, tự tôi sẽ nghĩ cách.” Vũ Thanh Quyên lau nước mắt, quả quyết nói.

  “Thanh Quyên, kỳ thực anh là...” Nguyễn Minh Quân nhịn không được vừa mở miệng liền bị ánh mắt của Vũ Thanh Quyên trừng nghẹn lại.

  “Anh là cái gì? Anh là một tên vô tích sự!” Vũ Thanh Quyên lạnh lùng mở miệng nói.

  Cô đẩy anh ra khỏi phòng bệnh rồi một mình trông coi Mễ Lạp.

  Nguyễn Minh Quân đứng ngoài phòng bệnh, anh ngồi trên hành lang yên tĩnh vắng vẻ nhớ lại ánh mắt cuối cùng Vũ Thanh Quyên nhìn mình, ánh mắt ấy thất vọng vô cùng.

  Vũ Thanh Quyên, kỳ thực anh là phú nhị đại cao cấp mà! Anh có tài sản nghìn tỷ.

  Nguyễn Minh Quân một mình rời khỏi bệnh viện, anh gọi điện thoại cho Lê Phú Quý: “Lão Lê, chuyện chữa trị cho con gái của tôi sắp xếp thế nào rồi?”

  Lê Văn Qúy ở đầu bên kia điện thoại cung kính trả lời: “Cậu chủ, đã sắp xếp xong rồi ạ! Qua mấy ngày nữa giáo sư tim mạch nổi tiếng thế giới Lại Triệu Hòa sẽ tới Hạ Ninh, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp ông ấy đến bệnh viện, lấy cớ thực hành giảng bài để thực hiện phẫu thuật cho cô chủ.”

  “Được, ông sắp xếp đi, tất cả làm tự nhiên chút, không được phô trương.” Nguyễn Minh Quân nói.

  “Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lộ thân phận của cậu, tuyệt đối là ngẫu nhiên. Sau khi phẫu thuật xong, tôi còn sắp xếp hoạt động quyên góp cho trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh, như vậy sẽ không có bất kỳ ai hoài nghi.”

  Lê Văn Qúy nói. “Đúng rồi, giáo sư Lại Triệu Hòa nghe nói cậu ở thành phố Hạ Ninh nên muốn gặp riêng cậu.”

  “Đến lúc đó lại nói.” Nguyễn Minh Quân trả lời rồi lập tức cúp điện thoại.

  Bây giờ lòng anh có chút cáu kỉnh.

  Lê Văn Qúy ở đầu bên kia lập tức gọi đến một số khác, nói: “Lão Đường, tôi đã chuyển lời tới cậu chủ rồi, còn lại là do chính ông.”

  Đầu bên kia điện thoại, thành phố Kim Lăng, trong văn phòng viện trưởng của bệnh viện Đường Nhân.

  Sau khi Lại Triệu Hòa nhận được điện thoại của Lê Văn Qúy đã kích động đến mức đứng bật dậy, nói: “Được, được, được! Cảm ơn anh Lê rất nhiều! Ân lớn như này không lời nào cảm ơn được hết!”

  Ông ta vừa cúp điện thoại, người thanh niên ngồi trên sofa trong văn phòng lập tức vội vàng hỏi thăm: “Viện trưởng Đường, điện thoại của ai khiến ngài vui vẻ như vậy?”

  Lại Triệu Hòa cười ha ha nói: “Trưởng khoa Phùng, bay ngày sau anh đi với tôi đến thành phố Hạ Ninh. Có một bệnh nhân đặc biệt cần thực hiện phẫu thuật, chúng ta bắt buộc phải điều những bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện đến, anh nhanh đi chuẩn bị đi!”

  Vị Trưởng khoa họ Tống kia trả lời được, rồi lập tức đi chuẩn bị.

  Mà bên này, sau khi Nguyễn Minh Quân cúp điện thoại liền nhận được một cuộc điện thoại khác. Cuộc điền thoại này là của một người con gái, giọng nói cô gái đó rất ngọt ngào, nghe cũng cực kì thoải mái.

  “Chào ngài Nguyễn, tôi là Cao Bình An người phụ trách phòng trưng bày Quốc Hoa. Phòng trưng bày hiện đã chuyển nhượng thành tên của ngài, buổi triển lãm tư nhân của ông Vũ Khắc Quốc vào thứ bảy cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, ngài có muốn qua kiểm tra không ạ?”

  Nguyễn Minh Quân vốn không muốn đi nhưng nghĩ một chút lại nói, “Được, tôi sẽ dành thời gian đến xem.”

  Đã là buổi triển lãm đồ sưu tập của bố vợ anh cũng nên cẩn thận chuẩn bị một chút.

  “Được thưa ngài Nguyễn, tôi ngay lập tức sắp xếp.” Đầu bên kia Cao Bình An ngọt ngào dịu dàng nói, “Đúng rồi ngài Nguyễn, anh Ngô Hướng người phụ trách bàn bạc lần này bên phía đối phương muốn hẹn gặp ngài, có cần sắp xếp hẹn gặp không ạ?”

  Ngô Hướng?

  Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất, Ngô Hướng nói anh ta sắp xếp ổn thỏa rồi.

  Ha ha.

  Sợ là anh ta không thể ngờ rằng phòng trưng bày mà anh ta vắt hết óc để thuê là do Nguyễn Minh Quân anh mua lại, còn cố ý cho anh ta thuê.

  Anh có nên gặp hay không nhỉ?

  

 

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.