CHƯƠNG 17: TÔI LÀ BẠN TRAI CỦA CÔ ẤY
Dương Nhã Tinh không khỏi rung động, cô ta không ngờ trên người Tần Duy lại xảy ra nhiều chuyện xui xẻo như vậy.
Tần Duy rõ ràng là người ưu tú như vậy, lại gặp phải kẻ không tử tế và phụ nữ vô liêm sỉ như Lâm Nguyệt Nguyệt!
Mặc dù Dương Nhã Tinh cũng là phụ nữ, sau khi nghe xong, cũng không khỏi tức giận.
"Ngài Tần, chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ nhờ ông nội tôi chèn ép nhà họ Lâm, khiến nhà họ Lâm không thể cứu vãn được."
Dương Nhã Tinh trầm giọng nói.
Một nhà họ Lâm nhỏ mà thôi, nhà họ Dương trở tay là diệt được!
Tần Duy lắc đầu, trầm giọng nói: "Không cần, có một số khoản nợ tôi phải tự mình thu, bọn họ nợ tôi cái gì, tôi sẽ tự mình bắt bọn hắn trả cả gốc lẫn lãi!"
Ân tình càng dùng càng mỏng, đạo lý này anh ta vẫn hiểu được.
Dương Nhã Tinh đã giúp anh ta đủ nhiều rồi.
Vì thế anh ta không muốn làm phiền người khác nữa.
Dương Nhã Tinh gật đầu, sau đó nói: "Được rồi, Ngài Tần, nếu cần giúp đỡ thì nhất định phải nói với tôi, chỉ cần nhà họ Dương chúng tôi có ích, tôi nhất định sẽ giúp hết sức được."
"Ừm, cám ơn."
Tần Duy cười gật đầu.
Dương Nhã Tinh nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã không còn sớm nữa.
Cô ta đứng dậy, cười nói: "Ngài Tần, cũng muộn rồi, tôi về trước đây."
"Tôi tiễn cô."
Tần Duy vội vàng nói.
Dương Nhã Tinh khẽ gật đầu.
Hai người bước ra khỏi biệt thự.
Trên một con đường rừng vắng vẻ, hai người đi bộ một lúc.
Đột nhiên, Dương Nhã Tinh, chỉ vào một căn biệt thự theo phong cách Gothic trước mặt và nói: "Ngài Tần, đó là nhà của tôi, nếu có thời gian anh có thể đến ngồi một chút."
Dương Nhã Tinh lè lưỡi nhìn Tần Duy, nhìn rất đáng yêu và hoạt bát.
Sau đó vui vẻ chạy nhảy đi về phía nhà mình.
Nhìn bóng lưng của Dương Nhã Tinh, Tần Duy không khỏi sững sờ, sau đó anh ta cười khổ, buồn bã lắc đầu nói: "Tần Duy, Tần Duy, mày đang suy nghĩ cái gì vậy, cô Dương không phải người mà mình có thể chạm đến."
Tần Duy tự nói với chính mình.
Dương Nhã Tinh có khí chất quyến rũ, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ bị mê hoặc hấp dẫn.
Tần Duy cũng không ngoại lệ, nhưng anh ta có thể khống chế loại cảm xúc này.
Khoảng cách chênh lệch thân phận giữa hai người chính là một vực sâu không thấy đáy, không thể vượt qua được.
Hôm nay tâm tình Dương Nhã Tinh rất tốt, bệnh của ông nội đã được chữa khỏi, mối quan hệ giữa cô ta và Ngài Tần ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Có vẻ như mọi thứ đang đi phát triển theo hướng tốt.
Tích!
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Porsche 911 đột nhiên dừng lại trước cổng biệt thự của cô ta.
Một thanh niên bước ra khỏi xe.
Chàng trai trẻ cầm một bó hoa tươi trên tay, mặc một bộ vest màu xanh nhạt được cắt may cẩn thận, trên tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền.
Anh ta có mái tóc nâu nhạt, vuốt sáp bóng kiểu Anh, cao khoảng 1,8 mét, nhìn có vẻ đẹp trai.
"Nhã Tinh, tôi tới đây mấy lần, nhưng em không có ở nhà, hiện tại cuối cùng cũng chờ được em."
Thanh niên cầm hoa trong tay, khóe môi nở nụ cười tuấn tú, cười nói: "Tặng em, đây là màu xanh mà em thích nhất."
Sắc mặt của Dương Nhã Tinh tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
"Tiết Hải Sâm, anh tới tìm tôi làm gì? Trước đó không phải tôi đã nói rõ rồi sao? Đừng đến nhà tôi nữa, càng không cần tặng hoa cho tôi!"
"Tôi không thích những thứ này, càng không thích nhìn thấy anh!"
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh không vui, tâm tình nhất thời trở nên tồi tệ!
"Nhã Tinh, em vẫn không hiểu tình cảm của anh đối với em sao? Cuộc hôn nhân của chúng ta là do bố mẹ quyết định."
"Chúng ta môn đăng hộ đối, còn là thanh mai trúc mã, tất cả mọi người đều xem trọng chúng ta, đều cho rằng chúng ta là một cặp trời sinh. Tôi không hiểu vì sao em lại luôn chán ghét tôi!"
Tiết Hải Sâm hạ giọng, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc.
Nhưng Dương Nhã Tinh lại không cho anh ta một chút mặt mũi nào.
"Rất đơn giản, tôi không thích anh."
Những lời nói đơn giản này giống như một con dao đâm vào trái tim Tiết Hải Sâm.
"Nhã Tinh, nếu em không thử hẹn hò với anh, làm sao anh biết sau này em sẽ không thích anh?" Tiết Hải Sâm hỏi.
"Tiết Hải Sâm, anh đừng có hy vọng nữa, tôi không có khả năng sẽ thích anh, trước kia cũng không, bây giờ cũng không, tương lai càng không có khả năng!"
Dương Nhã Tinh trở nên mất kiên nhẫn.
Sắc mặt Tiết Hải Sâm rốt cục không kìm chế được, bắt đầu tối sầm.
Vẻ mặt của anh ta dần dần trở nên méo mó, anh ta lớn tiếng hét vào mặt Dương Nhã Tinh : "Tại sao! Cho tôi một lý do đi, chẳng lẽ tôi như vậy khiến người ta chán ghét sao?"
"Thích thì chính là thích, không thích thì chính không thích, cái này còn cần lý do sao?"
Dương Nhã Tinh trầm giọng nói.
"Em chưa từng thích ai, làm sao biết sau này em sẽ không thích tôi?" Tiết Hải Sâm không cam lòng hét lên.
"Anh nghe ai nói tôi không có người mình thích?" Dương Nhã Tinh cau mày nhìn về phía Tiết Hải Sâm.
"Cái gì! Em có người mình thích? Anh ta là ai?"
Sự tức giận dâng lên từ hai mắt anh ta.
Dương Nhã Tinh nhíu mày, sở dĩ cô ta nói như vậy, là muốn Tiết Hải Sâm biết khó mà lui.
Nhưng không ngờ lại khiến đối phương tức giận.
"Không phải việc của anh, tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
Dương Nhã Tinh trầm giọng nói.
"Nhã Tinh, em làm anh thất vọng quá. Anh đã thích em từ năm mười lăm tuổi, nhưng em lại yêu một người đàn ông khác!"
"Em là vị hôn thê của anh, em làm như vậy có xứng đáng với anh không?"
"Dương Nhã Tinh!"
"Nói cho tôi biết! Đàn ống đó là ai!!!"
Tiết Hải Sâm dường như sắp phát điên, anh ta nắm lấy vai của Dương Nhã Tinh lắc mạnh.
Dương Nhã Tinh đau đớn sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng hét lên: "Tiết Hải Sâm, anh điên à? Mau buông tôi ra!"
"Thả tôi ra!"
Sự tức giận trong mắt Tiết Hải Sâm không hề giảm đi chút nào.
"Là ai? Nói cho tôi biết, người đó là ai?!"
Anh ta tức dữ.
Vừa dứt lời, anh ta chợt thấy có người vỗ nhẹ phía vào lưng mình.
Anh ta vô thức quay lại.
Thấy được một người đàn ông lạ.
Người này chính là Tần Duy.
"Là một người đàn ông, có thể lịch sự hơn một chút được không?"
Tần Duy dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiết Hải Sâm, trầm giọng nói.
Không phải chuyện của cậu! Cậu là cái thá gì? Dám can thiệp vào chuyện của tôi? "
Tiết Hải Sâm tức giận nói, một tay đã siết chặt nắm đấm.
"Tôi là bạn trai của Nhã Tinh."
Giọng nói của Tần Duy ổn định, lời nói thẳng tròn vành, rõ ràng từng chữ một.
Vừa nói lời này, Dương Nhã Tinh và Tiết Hải Sâm đồng thời sửng sốt!
Đặc biệt Tiết Hải Sâm cảm giác như bị sét đánh, đứng bất động ở nơi đó, chậm chạp không có phản ứng.
Dương Nhã Tinh cũng bị sốc không kém.
Cô ta không ngờ Tần Duy lại nói như vậy, trong lúc nhất thời, cô ta cảm thấy nhịp tim mình đột nhiên đập thật nhanh.
Trên má vì sự ngượng ngùng mà ửng đỏ.
"Cậu! Cậu nói cái gì?"
Tiết Hải Sâm cho là mình nghe nhầm, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Duy, không khí lúc này như đông cứng lại.
"Tôi nói, tôi là bạn trai của Nhã Tinh!"
Sau khi Tần Duy nói xong, khóe miệng lộ ra một tia đùa cợt, lại bổ sung thêm một câu: "Sau này tránh xa cô ấy ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cậu!"