CHƯƠNG 16: ĐOẠN QUÁ KHỨ KIA
Mà lúc này, Dương Nhã Tinh đứng dậy.
Cô ta nói với Dương Thiệu Sơn: "Ông nội, ông còn nhớ lời cuối cùng Ngài Tần nói với ông trước khi rời khỏi phòng bệnh không?"
"Nhớ kỹ, làm sao vậy?"
Vẻ mặt Dương Thiệu Sơn nghi hoặc, Tần Duy nói rằng một khi Trần thần y tiến hành giải phẫu cho ông ta, ông ta nhất định sẽ chết.
Lúc ông ta nghe thấy lời này, trong lòng không vui, cho rằng Tần Duy đang nguyền rủa ông ấy chết!
"Sau khi ông bị đẩy vào phòng giải phẫu, người được gọi là Trần thần y lại nói với chúng tôi rằng ca phẫu thuật đã thất bại, tranh thủ thời gian thông báo, để chúng con lại nhìn ông một lần cuối!"
Lúc này Dương Nhã Tinh nhìn Trần thần y bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Cái gì?!"
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn thay đổi, ca giải phẫu thất bại sao?
Lần cuối?
Chẳng lẽ nói, vừa rồi ông ta đã suýt chết sao?
Nhưng hiện tại không phải ông ta vẫn đang ở trạng thái tốt sao?
"Vậy sau đó."
Ông nhìn cháu gái của mình, hô hấp dồn dập, có chút khẩn trương.
"Sau đó Ngài Tần nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông, sau đó Trần thần y còn muốn ngăn cản Ngài Tần chữa trị cho ông, cuối cùng, nếu như không phải Ngài Tần luôn khăng khăng kiên trì!"
"Ông khả năng đã bị Trần thần y này hại chết!"
Nghĩ đến cảnh tượng trước đó, Dương Nhã Tinh vẫn còn có chút đau lòng và sợ hãi.
Sau khi nghe Dương Nhã Tinh nói, sắc mặt của Dương Thiệu Sơn lập tức trở nên khó coi.
Vài lời đơn giản nhưng nghe thấy lại khiến ông ta cảm thấy sợ hãi không thôi!
Tình huống cực kỳ nguy hiểm, có thể nói, nếu không có Tần Duy, e rằng hiện tại ông ta đã nằm ở nhà xác rồi!
Ông ta khó khăn đứng dậy khỏi giường bệnh, trừng mắt nhìn Trần thần y một cái.
Sắc mặt Trần thần y tái nhợt, xấu hổ cúi đầu, trong lòng càng vô cùng lo lắng, sợ Dương Thiệu Sơn sẽ gây phiền phức cho mình.
Rốt cuộc, Dương Thiệu Sơn suýt chút nữa đã chết trong tay ông!
Sau đó, Dương Thiệu Sơn đi tới mấy bước trước mặt Tần Duy.
Ở trước mặt mọi người, ông ta cúi đầu thật sâu trước Tần Duy.
"Cảm ơn Ngài Tần có ân cứu mạng, trước đây tôi có đủ loại nghi ngờ với cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, trách tôi ếch ngồi đáy giếng, không biết bộ mặt thật, suýt nữa đã gây ra thảm họa."
Sắc mặt Tần Duy hơi thay đổi, nhẹ giọng nói: "Cô Dương có ân rất lớn với tôi, tôi đến giúp, tất cả đều là vì cô ấy, ông không cần phải làm lễ như vậy."
Dương Thiệu Sơn đứng lên, nhịn không được nhìn cháu gái của mình một chút.
Ông ta biết, nếu không phải vì mặt mũi của Nhã Tinh, Ngài Tần sau khi bị sỉ nhục cũng không có khả năng sẽ quay lại chữa trị cho ông ta.
Sau đó, Tần Duy nhìn về phía Trần thần y, lạnh lùng nói: "Trần thần y, có phải ông đã quên cái gì hay không?"
Lời nói của Tần Duy khiến sắc mặt Trần thần y lập tức trở nên khó coi, ông ta biết đó là chuyện quỳ gối.
Nhưng để ông ta quỳ lạy một người trẻ tuổi như vậy, ông ta không làm được!
Mà lúc này Dương Thiệu Sơn lạnh lùng nhìn Trần Quốc Khôn, vẻ mặt cực kỳ không thiện cảm.
Trần Quốc Khôn sợ hãi, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tần Duy, lạy anh ta ba lần.
Ông ta biết nếu không quỳ lạy, người của nhà họ Dương sẽ không bao giờ buông tha cho ông ta!
"Bệnh đã chữa khỏi, tạm biệt."
Tần Duy khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
"Ngài Tần, anh đợi một chút, anh đã cứu ông già này một mạng, tôi còn chưa trả tiền công cho anh, trong thẻ này có 30 tỷ, xin anh hãy nhận lấy."
Dương Thiệu Sơn vội vàng giữ lại.
"Không cần."
Tần Duy tuy nghèo nhưng không phải thấy tiền là sáng mắt.
Ngược lại, anh ta có ân oán rõ ràng.
Nếu không phải vì mặt mũi của Dương Nhã Tinh, anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ chữa bệnh cho Dương Thiệu Sơn.
Sau khi từ chối, Tần Duy bước ra khỏi phòng bệnh.
Dương Thiệu Sơn là một người thông minh, ông ta biết hành vi của mình đã khiến Tần Duy không hài lòng.
" Nhã Tinh, con nhanh chóng đuổi theo Ngài Tần, nhớ cảm ơn anh ta đàng hoàng nhé."
Dương Thiệu Sơn vội vàng nói.
Dương Nhã Tinh gật đầu, đi theo ra khỏi phòng bệnh.
Tần Duy bước ra khỏi bệnh viện, Dương Nhã Tinh vội vàng đi theo sau.
"Cô Dương, bệnh của ông nội cô đã chữa khỏi, còn chuyện gì nữa không?"
Tần Duy hỏi.
"Ngài Tần, không phải đã nói rồi sao? Sau này anh gọi tôi Nhã Tinh là được rồi."
Dương Nhã Tinh cười vui vẻ, sóng vai đi cùng Tần Duy.
"Vậy cũng được, Nhã Tinh."
Tần Duy cười lớn nói.
"Đúng rồi, hôm nay cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi, ông nội vừa mới nói với tôi rằng tôi nhất định phải cảm ơn anh đàng hoàng..."
Dương Nhã Tinh còn chưa kịp nói xong, Tần Duy đã xua tay nói: "Không cần, cô cũng đã giúp tôi nhiều như vậy, không phải sao? Xem như hoà nhau rồi."
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh có chút không vui, cô ta thất vọng nói: "Ngài Tần, thái độ trước đây của gia đình tôi đã khiến anh tổn thương, tôi thay mặt họ xin lỗi anh."
"Thật sự không cần thiết, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng tôi biết rằng cô tin tưởng tôi, như vậy, là đủ rồi."
Trong lòng Tần Duy mặc dù có chút bực tức, nhưng cũng không có tức giận như trong tưởng tượng của anh ta.
Nghe được lời Tần Duy nói, vẻ mặt Dương Nhã Tinh vô cùng vui mừng.
Lòng tràn đầy cảm động.
Tần Duy từ chối 30 tỷ, điều này chứng tỏ Tần Duy coi trọng ân tình của cô ta hơn là 30 tỷ đó.
"Ngài Tần, anh có muốn quay lại không? Dù sao tôi cũng tiện đường, tôi đưa anh về nhé."
Dương Nhã Tinh mời.
"Ừm."
Tần Duy gật đầu.
Ngồi trên ghế phụ của chiếc Ferrari, Tần Duy đi cùng Dương Nhã Tinh, quay trở lại Hoa Viên Hà Bạn.
"Ngài Tần, anh sống ở khu nào?" Dương Nhã Tinh hỏi.
"Khu số 1, đó là nơi tôi ở, dừng xe ở đây là được rồi. "
Tần Duy chỉ về phía trước.
Dương Nhã Tinh liền dừng xe.
Hai người bước ra khỏi xe.
"Cảm ơn cô đã đưa tôi về, tôi vào trước đây."
Tần Duy cảm ơn, chuẩn bị đi vào.
Dương Nhã Tinh có hơi gấp gáp, cái tên đầu gỗ này, không biết mời mình vào ngồi một chút hả?
"Này, Ngài Tần!"
Dương Nhã Tinh gấp đến giậm chân, hướng về phía Tần Duy hô một tiếng.
Tần Duy dừng bước, quay người lại, nghi hoặc hỏi: "Còn có chuyện gì nữa sao? Cô Nhã Tinh?"
"Ừm... tôi có thể vào và uống một tách trà được không?"
Dương Nhã Tinh khoanh hai tay lại, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Vẻ mặt Tần Duy kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: "Đương nhiên có thể nha, mời vào."
Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng Tần Duy cũng không có suy nghĩ nhiều.
Thân phận của hai người khác nhau một trời một vực.
Dương Nhã Tinh con gái lớn của nhà họ Dương, cô ấy điển hình là một bạch phú mỹ, giàu có và xinh đẹp, có học thức tốt, có khí chất, ưa nhìn, hiểu lễ nghi...
Còn Tần Duy thì sao?
Gia đình bình thường không nói, còn là một người đã ly hôn rồi.
Cho nên anh ta cũng không dám nghĩ tới phương diện kia.
Bước vào phòng khách biệt thự, Tần Duy nhanh chóng rót một tách cà phê, để cho Dương Nhã Tinh ngồi xuống chậm rãi uống.
Dương Nhã Tinh có chút kinh ngạc.
Cô ta không ngờ Tần Duy lại sở hữu một căn biệt thự như vậy ở Hoa Viên Hà Bạn.
Nhưng cô ta không đề cập đến chuyện này.
Đối với cô, nói về chuyện xuất thân, quyền lực, tài sản của một người là một hành vi rất bất lịch sự.
"Ngài Tần, có một điều tôi chưa bao giờ hiểu được, rõ ràng y thuật của anh tốt như vậy, nhân phẩm cũng tốt, tại sao vợ cũ lại có thái độ ác liệt với anh như vậy?"
Dương Nhã Tinh tò mò hỏi.
Đây thực sự là câu hỏi mà cô ta luôn băn khoăn.
Trong mắt cô ta, Tần Duy có tài ăn nói phi thường, ngoại hình tuấn tú, y thuật xuất sắc, tính cách trầm tĩnh...
Một người đàn ông như vậy, cho dù là cô ta cũng không khỏi muốn nhìn anh ta thêm lần thứ hai, thậm chí còn muốn liên lạc và làm quen với anh ta.
Nhưng tại sao vợ anh ta Lâm Nguyệt Nguyệt lại coi thường anh ta đến như vậy?
Sắc mặt Tần Duy chợt trở nên phiền muộn, lắc đầu nói: "Cuộc hôn nhân của tôi với cô ấy là cuộc hôn nhân do các trưởng bối sắp đặt từ nhỏ,hai người chúng tôi không có tình cảm, mà gia đình tôi lại bình thường, cũng không kiếm được nhiều tiền, nên cô ta vẫn luôn chát ghét tôi, cho dù tôi có nỗ lực vì cô ta bao nhiêu đi chăng nữa, cô ta cũng không quan tâm, thậm chí cô ta còn cho rằng lòng tốt của tôi đối với cô ta chính là một loại nịnh hót, xu nịnh khiến cô ta cảm thấy buồn nôn."
"Nói thật, tôi cũng không thực sự quan tâm đến thái độ ác liệt của cô ta đối với tôi, bởi vì tôi cũng không thích cô ta. Nhưng phải đến khi mẹ tôi nhập viện vì một vụ tai nạn xe cộ, tôi mới thực sự nhận ra rằng tất cả những người trong gia đình này đều là lũ súc vật máu lạnh!"
Nói đến đây, ánh mắt Tần Duy đột nhiên lạnh lẽo.
Bên trong còn có một tia hận ý thâm trầm!
Anh ta không bao giờ có thể quên được rằng lúc trước vì chuẩn bị chi phí phẫu thuật cho mẹ mình, Lý Cẩm Mạt, anh đã quỳ xuống cầu xin nhà họ Lâm như một con chó!
Những gì anh nhận được là sự xúc phạm.
Càng không thể quên được lúc Lâm Nguyệt Nguyệt ôm Lý Long đứng trước mặt anh ta, mắng Tần Duy là đồ phế vật, đồ rác rưởi, một cái lốp dự phòng...
Anh không hề ôm một chút ảo tưởng gì về đức hạnh của gia đình này!
Lời nói của Tần Duy rất bình thản, nhưng Dương Nhã Tinh có thể nhìn thấy được lửa giận mãnh liệt trong đôi mắt đỏ ngầu của anh ta!
Người đàn ông này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì vậy?!