Chương
Cài đặt

Chương 19: Tai Nạn Lần Một

 Cô nương vô cùng xinh đẹp và mặc y phục kì lạ đó, cuối cùng là ai? Tại sao hoàng thượng chỉ ở bên ngoài hai năm, thì sở thích cũng thay đổi rồi? Dương tổng quản vừa đi vừa suy nghĩ, ông thấp giọng hỏi hai tên tiểu thái giám đi bên cạnh.

"Mạnh Tử, Phúc tử. Hai ngươi nói thử xem, tại sao hoàng thượng lại mang một vị cô nương về cùng? Có phải, người thích vị nữ tử đó không? Sở thích của người thay đổi rồi phải không? Người bắt đầu thích nữ nhân? Tại sao người có thể thay đổi như vậy? Có phải... Hay là..."

Sắc mặt của ông bây giờ cảm xúc thật hỗn loạn: "Các ngươi nói cho ta nghe xem." Ông cảm thấy tinh thần bị khủng hoảng nghiêm trọng.

"Dạ thưa Dương tổng quan. Chuyện này..." Mạnh Tử ấp úng, không biết phải trả lời ra sao?

Hắn ta cũng không hiểu, tại sao hoàng thượng lại... Ây da, đau đầu quá! Tự dưng người đưa một vị cô nương về, không rõ lai lịch, nếu lỡ như... Phi! Phi! Nghĩ bậy!

"Phúc tử, ngươi nói nghe thử xem." Dương tổng quản lại quay sang hỏi tên tiểu thám giám còn lại, trong đầu lại suy xét là có nên bẩm báo với Thái hoàng thái hậu một tiếng không?

"Dạ thưa, nô tài, nô tài...cũng không biết nữa. Hay Dương tổng quản, ngài bẩm báo với thái hoàng thái hậu. Xem người suy nghĩ, xử lý thế nào?" Đau đầu thật mà, chuyện này quả là khó tin, khó tin! Hoàng cung sẽ dậy sóng! Doãn Uy Quốc sẽ đại loạn!

Xem ra, phải báo với thái hoàng thái hậu, nhưng trước hết phải xem tình hình trước đã rồi tính nói hay không nói! Lão thái giám trầm mặt suy nghĩ, miệng nói: "Mau, đi mau lên."

Dương tổng quản nóng lòng, thúc giục bọn nô tài và cung nữ mang thức ăn gia tăng cước bộ đi đến tẩm cung của hoàng thượng.

* * *

Tẩm cung An Long của hoàng thượng.

Tại một căn phòng cực kì rộng rãi, được chia làm ba gian nhỏ.

Vừa mới bước vào thì Hồ Điệp đã ngửi được một mùi hương bay lan tỏa khắp phòng, hương thơm dịu nhẹ, không quá nồng đậm, lại tạo một cảm giác rất dễ chịu.

Nhìn xung quanh, cách bày trí trong phòng rất trang nhã nhưng không kém phần xa hoa, y như phòng hoàng đế mà nàng thấy trong các bộ phim cổ trang về hoàng cung đã từng đi tham quan, mà hiện tại tận mắt chứng kiến thì còn hơn cả thế.

Hồ Điệp bỏ hai chiếc túi xuống, chân chạy khắp phòng, tay sờ sờ mó mó tất cả các món đồ lẫn vật dụng trong phòng.

Toàn là đồ cổ!

Hàn Phong thấy bộ dạng của Hồ Điệp như chưa từng thấy mấy thứ ở đây, cho dù món đó người bình thường cũng biết đến.

"Nàng mới thấy chúng lần đầu sao?" Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn ngọc, nhìn tiểu nữ nhân chân chạy tứ lung tung ở sảnh phòng.

"Không phải, ta đã từng đi xem một số nơi có vài món giống vậy rồi!" Nàng có đi xem mấy chỗ được lấy bối cảnh quay trong phim cổ trang, hậu trường trường quay rồi, bảo tàng cũng đã đi.

Hồ Điệp đi đến căn thứ hai, hình như là phòng ngủ, được ngăn cách bằng những tấm màn lụa the mỏng rất đẹp, hơn cả những tấm màn lụa thời hiện đại rất nhiều, mấy tấm gỗ quý được chạm trổ được dùng để ngăn cách cũng hoa mỹ vô cùng.

Nàng nhìn vào bên trong, xuyên qua tấm màn hoa mỏng.

"Ta có thể vào trong đó, xem một chút có được không?" Chân nàng thì vẫn đứng khựng lại trước tấm màn ngăn cách, không dám bước vào trong, vì nghĩ, dù sao, đây cũng là phòng của hắn, nên hỏi một tiếng sẽ tốt hơn.

Thấy Hồ Điệp mặt đầy hiếu kì, cứ nhìn nhìn vào trong, Hàn Phong suy nghĩ một hồi thì cũng đồng ý. 

Vừa nghe chủ phòng đồng ý, Hồ Điệp liền vén màn chạy xông vào.

Woa!

Vừa bước chân vào là thấy một chiếc long sàng làm bằng ngọc lam xanh biếc đập ngay vào mắt, trên long sàng được trải rất nhiều lớp chăn nệm, tấm trải được lót trên cùng và chiếc chăn bông đều làm bằng lông thú màu trắng. Còn có một tấm màn lụa hoa màu vàng nhạt mỏng ở đầu long sàng, dùng để bao xung quanh nó.

Ôi trời ơi, quá xa hoa!

Hồ Điệp liền bay ầm lên chiếc long sàng, nhún lên rồi nhún xuống trông rất vui.

Miệng cười ra tiếng: "Ha ha. Êm quá, êm quá. Ha ha...hơ!" Bỗng nàng ngồi bật dậy, đầu như nhớ ra chuyện gì đó.

Lom khom trèo khỏi long sàng, đứng nhìn nó rồi quay mặt nhìn tên chủ nhân của chiếc long sàng xa hoa này một cái, trông lại chiếc long sàng, nét mặt của Hồ Điệp tỏ ra khinh bỉ, miệng lẩm bẩm: "Chiếc giường này, không biết... Hây! Có bao nhiêu nữ nhân trèo lên rồi?"

"Đúng thật là..." Nói đến đây thì nghe được một giọng lạnh lẽo vang bên tai.

"Mới nói gì?" Có bao nhiêu, 'nữ nhân' trèo lên giường của hắn rồi sao?

Hồ Điệp vội xoay người nhìn ra phía sau, thì thấy Hàn Phong đứng sát bên, bỗng nàng giật mình, hoảng sợ ngã người về phía sau.

Theo phản xạ hắn đưa tay ra đỡ lấy thân nàng.

Xoay người một cái, Hàn Phong bị ngã nằm lên giường.

Hồ Điệp cũng ngã theo, nhưng là đè lên người của hắn.

Trán nàng đập mạnh xuống trán hắn một cái kêu lên thành tiếng, thanh âm thâm thuý khẽ vang. Đôi mắt to mở tròn xoe, chớp chớp nhìn đôi mắt phượng dài cực đẹp kia.

Có thể nói, dáng vẻ lẫn cơ thể của hai người tiếp xúc vô cùng thân mật. Môi của nàng lại chạm ngay vào phần bờ môi dưới của hắn.

Không ngờ, nụ hôn lần đầu tiên của đời hắn đã bị nàng cướp mất một cách dễ dàng như vậy. Chỉ với một cú té ngã mà hắn đánh mất rồi.

Cả hai nhìn nhau, đứng hình trong vài giây. Tim Hàn Phong có phần đập loạn xạ, hô hấp có chút khác thường.

Lúc này, Hồ Điệp cảm thấy cơn đau từ trán nàng lan ra chợt tỉnh táo hiểu ra mọi chuyện.

Hồ Điệp vội vã ngồi dậy, tránh sang một bên, hai tay ôm cái trán, mặt nhăn nhó, chu miệng nói: "Chết cái trán ta rồi. Đau quá! A...a! Đau quá!"

Cái tên thần kinh này, đỡ làm gì để trán nàng đau muốn chết? Còn môi nàng thì... Ài!

Mặc dù không phải nụ hôn đầu tiên của nàng nhưng hôn tên này, nàng không cam lòng, nàng muốn dành nụ hôn đầu tiên đến nơi đây cho soái ca của nàng.

Hồ Điệp xoa cái trán tự nhủ, nụ hôn này không tính!

Hàn Phong nằm bất động, mắt nhìn tên 'hung thủ' lấy mất nụ hôn đầu đời của hắn.

Hồ Điệp cũng không có biểu hiện gì khác thường, vì đối với một người hiện đại như nàng mà nói, chuyện này quá chi là bình thường, đặc biệt là đối với một kẻ mệnh danh là lang nữ, càng không thể làm tim nàng dao động được, không thể đập loạn lên như lần đầu biết yêu, nàng chỉ cảm thấy có chút tức giận thôi.

Hồ Điệp chu miệng, cố nhướng mày lên, muốn nhìn xem cái trán nàng như thế nào rồi? Tay vẫn xoa xoa, nói: "Đau quá...a!"

Hàn Phong cũng vô thức đưa tay lên sờ sờ trán, không khỏi nhíu mày, hắn cũng thấy khá đau.

Hắn ngồi dậy nhìn nàng, thấy bộ dạng cực kì đáng yêu của nàng, hắn khẽ cong môi.

Hồ Điệp trừng mắt nhìn thấy Hàn Phong đang cười khi thấy bản thân kêu đau, bỗng tức giận nói: "Cười cái gì? Đúng là đầu đá mà! Ui da! Đau chết đi được!"

Đầu đá?

Hàn Phong nhìn nàng đầy lạnh lẽo: "Ta, đầu đá? Thì cái trán của nàng còn nguyên vẹn không?"

Đỡ giùm, giờ bị coi là đầu đá. Hắn tức giận bỏ đi ra ngoài kia ngồi.

"Này..." Cái tên chết tiệt! Trán ta đập mạnh như vậy, mà ngươi không hỏi ta một câu, còn nổi nóng với ta nữa chứ?

Hồ Điệp tay xoa cái trán, đứng dậy đi vào căn phòng cuối cùng mà không thèm hỏi hắn.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.