Chương 7: Cha
Bé Thi vội lên tiếng:
- Hay để em đi gọi cha về nha?
Vừa dứt lời, cô bé đã nhanh chân chạy đi. Tuy nhiên, vừa mới ra khỏi cổng đã thấy cha về nhưng bên cạnh lại có một người nữa đi cùng, đó không ai khác chính là Thu Sương.
Bà Lanh thấy ông Minh về thì lập tức líu lo mà không để ý ông đang được Thu Sương và bé Thi dìu đi vào:
- Ông à! Thằng Chó... à... thằng Lớn nó về nè. Ông biết không nó đã thành ông chủ rồi đó. Chiếc xe đậu phía trước nhà là của nó. Sau này tui với ông không cần mướn ruộng mần nữa rồi, ông cũng không cần đi làm hồ nữa. Ở nhà mà hưởng phúc thôi. Ông...
Ông Minh mệt mỏi, dù bây giờ bà có nói bà trúng số độc đắc ông cũng không thể nào mừng nổi. Càng huống hồ là chuyện của Lưu Vương Thành. Ông được dìu vào bộ ván nằm xuống, bây giờ bà Lanh mới thấy ông có điều gì đó không ổn. Bà hốt hoảng:
- Ủa? Ông... ông sao vậy?
Thu Sương đáp:
- Dạ bác Ba bị tăng huyết áp, vừa đến cửa nhà con thì liền bị té xỉu. Cũng may bà ngoại con cũng bị bệnh này, trong nhà có thuốc nên con cho bác uống bác mới khỏe lại một chút. Con kêu bác nghỉ ngơi cho thật khỏe rồi hãy về mà bác không chịu, con đành đưa bác về nhà!
Bà Lanh kêu lên:
- Trời ơi! Nhà đã nghèo, con đông rồi mà còn bệnh hoạn nữa! Rồi ai sẽ đi làm. Thật là... tiền đâu mà lo đây... ô... ô...
Ông Minh nghe bà Lanh than thở như vậy thì vô cùng chán nản, suốt ngày cứ tiền tiền tiền. Chồng bệnh không quan tâm mà chỉ quan tâm tới tiền trước tiên. Ông vốn định ráng lên tiếng nói vài câu nhưng nghe bà nói như vậy thì im luôn cho khỏe.
Thu Sương nghe cũng nhíu mày khó chịu nhưng dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, cô không tiện lên tiếng. Cô biết nhà bác ba Minh rất nghèo, con đông, lại không có ruộng đất. Lao động chính vẫn là bác Ba, nếu bác mà có mệnh hệ gì không biết họ sẽ ra sao nữa. Tuy còn có anh Hai Lớn nhưng theo cô nhớ là kiếp trước anh ấy đã chết lúc làm trên thành phố, còn chết vào năm nào thì cô cũng không nhớ rõ.
Chợt, cô nhớ lại lúc nãy bà Lanh có nói về anh Chó Lớn. Lúc này, cô mới để ý đến người con trai ngồi ở ghế bàn giữa kia. Nhưng mà... có ai nói cho cô biết đây là cái hiện tượng quái quỷ gì không? Anh hai Lớn đang ngồi nhâm nhi ly trà tỉnh bơ, mặt không cảm xúc. Còn Kiều Thư và Vương Tuấn người thì đấm bóp, người thì quạt cho anh ta. Họ cũng chẳng tỏ vẽ lo lắng gì cho cha mình cả.
Cô lại nhìn một lượt mấy đứa nhỏ. Trừ bé Thi ngồi bên cạnh bác Ba lấy dầu bóp cho cha mình, mấy đứa còn lại thì đang dành ăn quà bánh với nhau. Nhưng, tụi thằng Tèo, thằng Tý và thằng Chó Nhỏ còn nhỏ, ngây thơ không hiểu chuyện đã đành. Đàng này, ba đứa già đầu kia... trong đó có anh hai Lớn, sao cũng vậy là sao? Theo cô nhớ là anh Hai Lớn kiếp trước rất có hiếu mà. Không lẽ cô nhớ nhằm sao?
Mà thôi! Chuyện gia đình họ cũng không liên quan gì đến cô. Họ như thế nào là chuyện của họ. Cô chỉ tội cho bác ba Minh, có vợ con như vậy... nhưng cũng phải còng lưng mà lo. Chắc có lẽ kiếp trước bác ấy đã nợ họ đi. Đành vậy! Mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người mỗi số, chỉ có thể giúp cái ngặt chứ không thể giúp cái nghèo. Cô đã đưa bác ấy về đến nhà, cũng đến lúc phải về rồi. Cô bèn lên tiếng:
- Nếu bác Ba đã đỡ hơn rồi thì cháu xin phép đi về. Bác nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ!
Lúc này ông Minh mới lên tiếng:
- Ừ! Cháu về! Bác cảm ơn cháu nhiều lắm!
- Dạ không có gì đâu ạ! Việc này cháu nên làm! Thưa bác cháu về!
Rồi quay sang bà Lanh:
- Thưa bác gái cháu về!
Bà Lanh cũng lịch sự gật đầu:
- Ờ... ờ... cháu về! Bác cảm ơn cháu!
Tuy tính bà Lanh đối với trong gia đình không được tốt nhưng với người ngoài bà vẫn biết lịch sự.
Thu Sương cũng lịch sự chào Lưu Vương Thành và mấy đứa con của bà Lanh nhưng chỉ có bé Thi là đáp lại, còn mấy đứa khác thì không nói tiếng nào. Kiều Thư và Vương Tuấn thì khỏi nói, dùng từ "mất dạy" thì tính ra tội cho bác ba Minh. Nhưng ngoài hai từ đó ra cô cũng không biết dùng từ nào để miêu tả. Duy chỉ có Lưu Vương Thành cũng không tỏ thái độ gì thì đúng là làm cô thắc mắc. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe ô tô ngoài cổng kia thì cô đã hiểu. Đồng tiền đúng là làm con người ta thay đổi.
Lưu Vương Thành nhìn bóng dáng Thu Sương dần khuất mà nhíu mày suy tư:
"Tiểu sư muội! Là muội sao?"
Thật ra, không phải Lưu Vương Thành không quan tâm gì tới ông Minh, mà từ khi Thu Sương bước vào, hắn ta luôn để ý từng nhất cử nhất động của cô. Do Thu Sương chỉ lo để ý ông Minh lại thấy cảnh tượng gai mắt nên cô cũng lười bận tâm. Hắn thấy cô rất giống tiểu sư muội kiếp trước của hắn "Linh Miêu đồng nữ" nên hắn cứ châm chú vào cô, xem cô có đúng là tiểu sư muội không? Biết đâu chừng tiểu sư muội cũng xuyên tới đây như hắn thì sao?
Hắn hỏi hai kẻ đang ra sức nịnh hót bên cạnh:
- Cô bé vừa rồi là ai?
Kiều Thư nhanh miệng lên tiếng:
- Anh Hai không nhớ con Thu Sương sao? Nó là em con Thu Ba, con cô hai Tuyết, cháu ngoại bà hai Nguyệt.
Ừ... tên nghe thì quen đó nhưng xin lỗi hắn không nhớ mặt được không? Dù sao thì nguyên chủ cũng đã rời khỏi nhà bốn năm năm rồi. Lúc đó, Thu Sương cũng chỉ bằng bé Thi bây giờ; đừng nói là hắn, ngay cả nguyên chủ cũng chưa chắc nhận ra. Thôi! Tạm thời gác lại chuyện đó, đã biết được Thu Sương ở đâu thì hắn sẽ từ từ kiểm chứng. Bây giờ, giải quyết mối vướng bận của nguyên chủ cái đã. Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh ông Minh, hỏi:
- Cha thấy trong người sao rồi?
Ông Minh mở mắt nhìn Lưu Vương Thành rồi lại nhắm mắt, mở miệng nói:
- Về lúc nào vậy?
Hắn đáp:
- Vừa về!
- Ăn gì chưa?
- Rồi!
Ông lại mở mắt nhìn hắn, lần này hắn thấy trong mắt ông có phần sâu xa hơn. Nhưng rồi ông lại nhắm mắt thở dài:
- Haiii... Đúng là đồng tiền có thể khiến con người ta thay đổi! Nhưng cũng đừng quên ai đã sinh ra mình, nuôi mình lớn để mình có được ngày hôm nay! Có trách nhiệm với gia đình cũng chính là có trách nhiệm với bản thân, mới xứng là một người đàn ông chân chính!
Lưu Vương Thành cười khẩy, nghĩ: "Chả trách nguyên chủ lại làm trâu làm ngựa như vậy! Nhưng mà dù sao người cha này cũng đáng kính trọng lắm, nếu không có ông ấy chưa chắc nguyên chủ được đi học. Chỉ là ông ấy quá có trách nhiệm đi, trách nhiệm đến nỗi bản thân bệnh hoạn cũng chẳng vợ con nào quan tâm!"
Đối với Lưu Vương Thành, hắn chỉ sẽ tốt với những ai tốt với hắn, còn đối xử tệ bạc với hắn dù là người thân hắn cũng chẳng bận tâm đâu. Sinh ra trong gia đình đế vương thì hai chữ "thâm tình" đồng nghĩa với từ "chết".
……..
Tự cổ vô tình nhất đế vương
Xưa nay có mấy ai thâm tình
Thân sinh còn nỡ lòng đem giết
Chớ nói chi là đến ái nhân.