Chương
Cài đặt

Chương 6: Xuống dương gian

Thấy ta và Nam Tào cùng nhìn mình, Bắc Đẩu hạ giọng xuống:

- Nam Tào lựa chọn một tên nào đấy phù hợp, ta sẽ cho hắn chết bất đắc kỳ tử. Sau đó khi bọn thuộc hạ của Diêm Vương chưa kịp nắm rõ tình hình, Tào ngươi đẩy ngay Tiểu Thiên vào thế chỗ…

Ta hốt hoảng:

- Như thế là phạm đến thiên quy, Ngọc Hoàng mà biết thì hai người bọn ngươi chỉ có đường chết.

Bắc Đẩu gạt đi:

- Việc này chỉ có ba người chúng ta biết. Không ai nói thì làm sao lộ ra được!

Nam Tào cũng lớn tiếng :

- Ngươi yên tâm, mạng bọn ta lớn! Cùng lắm là bị giảm thêm mấy trăm năm tu hành nữa thôi!

Ta vốn không phải là kẻ nhát chết, cũng chỉ sợ liên lụy đến hai người bọn họ. Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, thôi thì cứ làm vậy, có chuyện gì xảy ra, ta sẽ nhận hết trách nhiệm về mình. Nam Tào thấy ta mãi không có ý kiến, sốt ruột lên tiếng:

- Dưới dân gian hiện giờ đã là năm Canh Tuất, cái tên Ngô Xương Ngập đó đến năm Giáp Dần là thăng rồi, chờ ngươi suy nghĩ xong, chắc hắn đã đầu thai được vài kiếp.

Ta đập bàn:

- Quyết thế đi!

Nói thì đơn giản, đến lúc thực hiện mới thấy khó. Nam Tào, Bắc Đẩu bày ra một đống sách dày cộm trên bàn, ba chúng ta cùng chụm đầu vào nghiên cứu. Hai người kia xem xét để tìm người phù hợp, còn ta vừa đọc vừa cố ghi nhớ về hoàng thân quốc thích liên quan đến nhà họ Ngô kia. Đọc sách cả một ngày trời cảm thấy đầu óc u mê hơn hẳn, ta xây xẩm hết cả mặt mày vội đứng dậy nói:

- Ta còn phải về am để nói với sư phụ một tiếng. Hai ngươi xem tình hình thế nào rồi báo với ta.

Nam Tào ngước lên từ đám sách dày cộm:

- Tiểu Thiên, ngươi cứ về đi. Độ hai ngày nữa quay lại đây, bọn ta sẽ sẵn sàng mọi thứ chờ ngươi.

- Còn một việc, mấy ngày gần đây hai ngươi có nhìn thấy thượng thần Uyển Khuyên Bạch Như trên Thiên Đình này không?

Bắc Đẩu lúc này mới nhìn lên:

- Mấy hôm trước ta có thấy bà ấy lên gặp Ngọc Hoàng, sau đó lướt mây đi về phía nào không rõ.

Ta gật đầu, trước khi đi còn dặn dò:

- Trông cậy cả vào hai ngươi.

Nam Tào cười nhăn nhở:

- Yên tâm, bọn ta sẽ kiếm cho ngươi một mối thật tốt!

Ta lướt mây bay đi mà lòng không yên, cảm thấy điệu cười của gã Tào này có gì đó rất gian xảo.

Tại am Uyển, sư phụ vẫn chưa thấy về, cô nương Lệ Kim đó chưa chịu đi. Mọi người đều đang tất bật chuẩn bị thứ gì đó. Ta tóm được Minh Sương ở gian nhà trong liền hỏi han. Nàng ta gấp gáp:

- Sư phụ gửi tin về nói việc thi cử đã được Phật Tổ và Ngọc Hoàng chấp thuận. Độ một vài tháng nữa là sẽ tổ chức cho chúng ta. Bên cạnh đó, ngày mười lăm tháng này, Tây Vương Mẫu tổ chức đại tiệc trăng tròn, mời tất cả thầy trò chúng ta đến dự.

- Sư phụ đâu?

- Người còn bận thu xếp mấy việc nên chưa về được, dặn chúng ta ở nhà chuẩn bị.

- Vẫn chưa về? Vậy ta làm sao kịp báo cáo chuyện của mình đây! - Ta cắn môi.

- Việc của ngươi… - Minh Sương chưa nói hết câu, nhìn thấy ai đó vội gọi theo. - Ngươi, ngươi, người kia, cái đấy là của ta! - Rồi lại quay sang ta. - Nói chuyện với ngươi sau, ta phải làm cho xong việc đã.

Nàng ta vội chạy đi ngay, không kịp nhìn thấy cái gật đầu của ta.

Về phòng ta sẽ phải đi qua phòng cô nương Lệ Kim đó, ta nhìn thấy cửa mở nên hắng giọng mấy cái rồi bước vào. Trong phòng tràn ngập mùi thơm của hoa khô, khắp nơi bày la liệt các giỏ hoa đủ loại, đủ màu sắc. Ngay giữa phòng là một tấm lụa trong suốt, mượt mà, mềm như suối đang được trải ra trên một khung thêu to, đính thấp thoáng vài cánh hoa đỏ vàng. Không biết Lệ Kim lấy đâu ra loại hàng thượng hàng này. Chưa kịp lên tiếng hỏi, Lệ Kim nhìn thấy ta đã nói giọng ấm ức:

- Thiên Ly người xem, Minh Sương nàng ta nhờ tiểu nữ đính hoa khô vào tấm lụa này, lại còn nói phải thêu bằng tay mới đẹp. Nhiều như vậy, một mình tiểu nữ làm bao giờ mới xong.

Ta nhíu nhíu mày:

- Nàng ta đính hoa vào tấm lụa này để làm gì?

- Tiểu nữ nghe nói là để làm quà biếu cho Tây Vương Mẫu.

Thì ra đó là lý do nàng ta bận rộn như vậy, hiển nhiên là phải chuẩn bị lễ biếu cho cả sư phụ. Ta nhìn mấy giỏ hoa đào hồng, hoa mận trắng, hoa đỗ quyên đỏ…, nhìn sang tấm lụa mềm mại trải khắp phòng rồi lại nhìn Lệ Kim đang tập trung thêu thêu vá vá, tỏ ra vô cùng cảm thông:

- Vất vả cho ngươi rồi!

Buổi tối, Minh Sương đã rảnh hơn, ta sang phòng kiếm nàng ta. Sau khi nghe ta kể sơ qua việc lên gặp Tào Đẩu đã xong, giờ về am chuẩn bị mọi thứ để xuống dương gian, Minh Sương ngẫm nghĩ:

- Thôi thì ngươi cứ tập trung làm cho xong việc đi, có gì sư phụ về ta sẽ báo trước với người một tiếng.

Ta cũng yên tâm, liền hỏi sang chuyện cô nương Lệ Kim:

- Minh Sương ngươi cũng thật biết cách tận dụng người rảnh rỗi.

Nàng ấy cười:

- Ta thấy cô ta ăn không ngồi rồi ở đây mãi, ngứa mắt nên nhờ chút việc thôi. Mà còn không phải là làm cho ngươi!

- Sao lại làm cho ta? - Ta ngạc nhiên.

Minh Sương lườm ta:

- Quà biếu Tây Vương Mẫu, ta không chuẩn bị cho ngươi thì còn ai.

Ta mới vỡ lẽ, hóa ra Minh Sương còn không quên cả ta, đúng là bằng hữu tốt. Ta cười ha hả rót cho nàng ấy một chén trà.

Hai ngày sau, ta lại thu xếp để lên Thiên Đình. Lúc lướt qua đình hóng gió, ta nhìn thấy một vị sơ thần khí chất phi phàm, áo gấm thêu hình phượng, tóc dài nửa buộc nửa không, dáng thanh cao, tiên khí tỏa ra ngời ngời. Người có khí chất này ắt hẳn là đến để tìm sư phụ. Nhìn thấy có người đã ra tiếp đón, ta đang vội nên đi ngay, ánh mắt của ta và người đó chỉ kịp lướt qua nhau. Tim ta nhói lên một cái, mắt phượng mày ngài, đường nét hoàn mỹ, thì ra trên đời này cũng có thể có một nam nhân đẹp đến nhường ấy. Ta bay nhanh trên cánh rừng đỗ quyên trắng muốt, tim đau thắt từng hồi, cảm thấy tuổi già đang đến rất gần.

Tại cung Nam Tào, ta và Bắc Đẩu được dẫn vào động Sen ở ngay phía sau ao sen của hắn. Động Sen là một nơi bất khả xâm phạm cất giấu những thứ bí mật của Nam Tào - tương tự như hang Ly ở núi Bạch Mộc của dòng họ ta. Nam Tào nói hắn ta sẽ giấu phần thân xác và tiên pháp của ta ở dưới này, để đảm bảo an toàn tuyệt đối. Ta nằm trên một chiếc giường làm bằng ngọc Hàn Băng, nó tỏa ra khí lạnh giúp giữ cho thân thể được nguyên vẹn. Nam Tào nói:

- Dù sao ngươi cũng là con gái của Hồ Mai Ly nên không thể tùy tiện tìm một thân phận tầm thường, bọn ta đã phải trằn trọc suy nghĩ, hao tâm tổn trí mãi mới quyết định được. Đừng khiến cố gắng của bọn ta thành công cốc. Ngươi nhớ quy định chưa?

- Không được sử dụng tiên phép, không được để lộ thân phận. - Ta chán nản nói.

- Nhớ một điều nữa. - Lần này là Bắc Đẩu dặn dò. - Thân phận của ngươi sẽ chết vào năm Quý Sửu, trước Ngô Xương Ngập một năm, cố gắng thu xếp thực hiện ước nguyện của hắn sớm chừng nào hay chừng đó.

- Lý do chết là gì? - Ta thắc mắc.

- Bị hạ độc dược. - Bắc Đẩu nhìn ta, ánh mắt có gì đó áy náy. Cặp mắt hí hửng của Nam Tào là chuẩn bị được xem trò vui. Ta chợt thấy nhộn nhạo trong lòng, nhìn gã Tào gian xảo đó rút đi phần lớn tiên pháp theo quy định của tiên giới. Có tiếng Bắc Đẩu vang lên:

- Tào thối, ta xong một phần rồi. Đến việc của ngươi, ta phải đi xử lý hồn của gã kia.

Tất cả đột nhiên biến mất, ta dần dần trôi vào chốn vô thức.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.