Giới thiệu
“Tôi không phải là không có tội, nhưng mà tôi cũng đâu có đáng tội. Bất quá, tôi cũng chỉ là mãi thích một người thôi mà.”
Chương 1: Va chạm một ánh mắt
Chương 1: Va chạm một ánh mắt
Thời gian trôi qua lặng lẽ mang theo một mùa nữa lại về, ngày hôm ấy em đã đánh mất một người lúc nào không hay. Vào ngày xuân đẹp trời giống như những cánh hoa anh đào nở rộ, em và anh vội vàng rời xa nhau. Có lẽ cuộc gặp gỡ của chúng ta không phải là mơ chứ? Khoảng thời gian em và anh cùng nhau trải qua đã trôi xa rồi. Dù cho những cánh hoa rụng rơi thì em cũng chưa từng quên anh giống như cơn gió vẫn vương vấn không rời. Ngày hôm đó, tại nơi đó, thời điểm đó, nếu anh nắm lấy đôi tay lạnh run ấy liệu rằng chúng ta đã không phải đau khổ như thế này. Vì em sợ rằng anh sẽ loay hoay tìm thấy lối về nên em vẫn ở đây, chẳng thể cất bước đi.
Pha Lê tháo tai nghe xuống sau khi nghe xong chương trình radio “Ký ức ngọt ngào”, đó là một chương trình mà cô yêu thích. Khẽ vươn đôi tay lên cao, bất chợt bắt gặp gương mặt thanh tú ấy cùng ánh nhìn xa xăm lỡ đễnh va vào đôi mắt sau gọng kính cận của cô. Thú thật, giờ cô mới được nhìn cậu ấy với khoảng cách gần như vậy.
Cậu ấy là Huy Dương Dương, xuất thân trong một gia đình trâm anh thế phiệt có máu mặt trong giới thượng lưu, vì thế việc cậu nổi tiếng cũng là điều hiển nhiên. Tuy là con nhà giàu nhưng cậu không hề kiêu ngạo, hống hách như mọi người tưởng. Cậu trầm tính, kiệm lời và khó gần.
Cô nhìn cậu không chớp mắt. Dùng từ “đẹp trai” thôi không đủ diễn tả hết được nhan sắc không góc chết của cậu ấy, sắc bén và cuốn hút. Mái tóc màu đen dưới ánh nắng sớm rọi vào vô cùng sáng lạn, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt đan phượng tuyệt mỹ. Với một đứa con gái cũng có chiều cao 1m65 như cô thì đứng với cậu chỉ là một cây nấm lùn đúng nghĩa, cậu ấy ước chừng cao khoảng 1m85 thì phải. Nam sinh đẹp trai ngời ngợi thế này không ai động lòng mới lạ.
Xung quanh cậu luôn tỏa ra một ấy hào quang sáng chói khó có thể chạm tới, cô chỉ là đang ảo tưởng sẽ có một ngày cậu ấy nhìn mình và nở một nụ tỏa nắng mà thôi, sau đó thì tự vỡ mộng. Một đứa con gái tóc thì ngắn như thằng con trai, đeo gọng kính cận, mặc những bộ đồ thể thao luộm thuộm, không váy vóc, giày búp bê, không tô son hay kem nền, lại chẳng dịu dàng xinh xắn như những cô bạn cùng trang lứa khác. Mặc dù cô rất muốn thay đổi nhưng vì có nhiều lý do khiến cô phải gồng mình chịu đựng.
Ánh mắt hiếu kỳ của Pha Lê quét qua gương mặt của Huy Dương Dương, đúng vào lúc cô không kìm được bản thân mà thầm cảm thán, không biết vô tình hay hữu ý thì bỗng dưng cậu ấy quay mặt sang. Ánh mắt của cậu va vào ánh mắt của cô. Nhịp tim cô chợt đập nhanh dữ dội, hơi thở của cô dường như bị ánh mắt ấy bóp nghẹt.
Pha Lê vội quay đi chỗ khác, loay hoay lật cuốn sách giả vờ đọc để né tránh ánh nhìn đó, tim cô nẩy thình thịch. Cô thật sự cảm thấy rất ngượng ngùng, không biết cậu ấy có nhìn thấy không nữa. Để giảm bớt sự thẹn thùng đó, cô lấy hộp kẹo thiếc tròn vị trái cây trong cặp ra, mở nắp lấy đại một viên cho vào miệng. Trời đất quỷ thần, vị của nó thật chua khiến cô nhăn mặt lại, cô ăn phải viên có vị chanh nên chua đến gắt cả cuống họng.
Trong đầu cô thầm nghĩ: “Không biết cậu ấy nghĩ gì nữa, mình nhìn chăm chú người ta quá không khéo lại bị nghĩ là muốn ăn tươi nuốt sống nữa. Ôi chết mất! Mà người như mình làm gì có phước phần mà được cậu ấy để ý. Thôi bỏ đi!”
Cô thích thầm Huy Dương Dương được hai năm rồi, từ đâu năm học cấp ba cho đến cuối cấp rồi nhưng chỉ là đơn phương thôi. Cô bắt đầu đem lòng mến mộ cậu ấy, giờ nhớ lại cô chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống dưới đó thôi.
Vì tính ăn cả thế giới của mình, khi ấy tranh thủ khi thời gian rảnh, cô ra ngoài sân bóng rổ vừa xem đội tuyển luyện tập vừa ăn ngon lành chiếc bánh papparoti nhân mật ong, hai bờ má phúng phính đầy ấp cả cái bánh suýt nữa mắc nghẹn. Lúc đó, Huy Dương Dương từ đâu đi lại trong bộ quần áo thể thao khẽ chìa chai nước khoáng muối trước mặt cô. Cô ngơ ngác, ngỡ ngàng đến bật ngửa. Vậy mà cô lại hồn nhiên đến mức, không thèm nhận lấy cơ, vô tư cầm ly trà sữa cụng vào chai nước mà cậu đưa cho đang cầm trên tay và sau đó thì hút sột sột như đúng rồi vậy. Và cậu ấy đã nhìn cô bằng con mắt ngạc nhiên rồi lại bật cười. Ôi thôi rồi, nụ cười khi ấy quả thật làm con tim cô rung động, đúng là nụ cười chết người mà. Rồi kể từ lúc đó, cô chính thức đổ gục trước cậu ấy.
Tại khoảnh khắc ấy, Huy Dương Dương đưa tay chầm lấy ngực trái đang đập liên hồi của mình, khẽ thở phào một hơi, cậu thầm thì: “Bị cậu ấy bắt gặp mình nhìn cậu ấy rồi, làm sao đây? Không biết Pha Lê nghĩ gì về mình nữa.”
Cậu thích Pha Lê cũng lâu rồi, kể từ lúc gặp cô bạn ấy tại sân bóng rổ ngồi ăn bánh trong rất vô tư và hồn nhiên. Trong lúc tập bóng tay cậu bị trầy, bị cô bạn “Mèo Xám” nhìn thấy và cô ấy đã chủ động dán miếng băng dán cá nhân mang theo bên mình lên tay cậu, came tưởng như có luồng điện xẹt qua tim vậy. Đến bây giờ cậu vẫn còn giữ chiếc băng dán cá nhân ấy trong cái ốp điện thoại của mình, xem như vật kỉ niệm đánh dấu cột mốc trong đời khi trái tim cậu rung động trước một cô gái tóc ngắn, lối ăn mặc cá tính và bụi bặm. Có thể trong mắt đa số mọi người, cô ấy thật mạnh mẽ chẳng khác một thằng con trai chính hiệu, nhưng trong mắt cậu cô ấy thật sự đặc biệt, là một “Mèo Xám” cậu muốn có được.
“Hey, làm gì thẫn thờ vậy anh bạn?” Minh Anh vỗ vai Dương Dương hỏi làm cậu thoáng chút giật mình, cậu tiếp lời: “Chiều nay mày có tập bóng không hay về?”
Huy Dương Dương lắc đầu: “Không, lười!” rồi sau đó cậu cho tay vào túi quần đi khỏi lớp, không quên lướt ngang nhìn “Mèo Xám” đang ngồi cuối dãy úp mặt xuống bàn, tay xoa xoa bụng hình như không được khỏe thì phải.
“Này, đi đâu đấy? Cho tao theo với!” Minh Anh vội vàng chạy theo cậu bạn và phía sau khỏi phải nói, đám nữ sinh liền hú hét ồn ào như bầy ong vỡ tổ.
“Sao đau bụng thế này? Tới tháng rồi mà quên mất, đã vậy sắp tới môn thể dục nữa chứ. Chết mất thôi!” Pha Lê đau đến ứa nước mắt, tay ôm lấy bụng đau quặn thắt, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát toàn thân.
Á Nam từ ngoài đi vào nhìn sắc mặt của Pha Lê tái nhợt, lo lắng hỏi: “Cậu sao thế Pha Lê? Bị đau chỗ nào hả?”
Pha Lê gượng cười, cố gắng tỏ ra là mình ổn, nhẹ giọng đáp: “Tớ không sao đâu!”
“Thật không sao đấy chứ?” Á Nam nhíu mày trong sự hoài nghi.
Pha Lê gật đầu: “Không sao đâu mà!”
“Tớ mới phát hiện ở dưới căn tin có loại nước ngon lắm, rủ cậu đi uống thử. Đi đi!”
Nói xong, không cần biết Pha Lê có đồng ý hay không đã bị Á Nam lôi đi trong sự háo hức. Pha Lê đau là thế nhưng cũng ráng mà chịu đựng thôi, có cô bạn đáng đồng tiền bát gạo quá mà.