Chương 3: Là cô ấy!
Huỳnh Thanh Hà nói xong liền quay người vội vã chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Nghị Tổng. Ra đến cửa, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại nhìn anh, nở một nụ cười thân thiện.
Định nói gì đó nhưng chạm phải ánh mắt của Nghị Đình Quân, nụ cười trên môi Huỳnh Thanh Hà đông cứng lại. Trong lòng Huỳnh Thanh Hà rủa thầm, "Đáng ghét, sao ánh mắt anh ta cứ nhìn mình vậy chứ? Có phải mình đã đắc tội gì rồi không? Anh ta...trông thật không phải loại đàn ông đứng đắn!"
Cũng may câu nói đó chỉ là dòng suy nghĩ của Huỳnh Thanh Hà, cô mà cả gan nói trước mặt rằng Nghị Tổng rằng anh là 'loại đàn ông không đứng đắn' thì chắc chắn cuộc đời và bao cố gắng trong tháng qua của cô coi như đi tong.
Ánh mắt của Nghị Đình Quân vẫn không có ý định rời khỏi nhất cử nhất động của Huỳnh Thanh Hà, điều đó thật sự khiến cô không thoải mái. Có ai cảm thấy dễ chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm cơ chứ.
"Hình như trợ lí Hà còn có chuyện muốn nói?"
Nghị Tổng như cười như không nói. Huỳnh Thanh Hà gượng gạo, vén mấy sợi tóc mai ra bên tai, nói với giọng khách khí quan tâm.
"Ừ thì...chuyện là tôi muốn hỏi bệnh tình của Nghị Tổng như thế nào rồi?"
"Đoán xem?"
"Nghị Tổng đang muốn trêu đùa sao? Nếu Thanh Hà mà biết còn hỏi làm gì?"
"Sao tôi phải nói với cô?"
"Tôi là trợ lí của anh, chẳng lẽ tình hình của anh tôi cũng không được biết?"
Nghị Đình Quân cười khinh bỉ, "Tôi còn tưởng người như trợ lí Hà không biết quan tâm đến sống chết của người khác. Thật không tin nổi mà."
Huỳnh Thanh Hà đến mấy ngày sau cũng không thể hiểu và lí giải được rốt cuộc câu nói của Nghị Đình Quân hôm đó là có ý gì.
Người đi rồi, Nghị Đình Quân xoay ghế, hướng ánh nhìn ra ngoài tấm kính trong suốt nhìn ra ngoài thành phố. Gương mặt anh lộ rõ vẻ chán ghét, anh ghét sự giả tạo của người phụ nữ này.
"Hừm, để xem cô định giở trò gì tiếp theo!"
Về đến văn phòng, Huỳnh Thanh Hà uể oải nằm dài lên bàn, Phùng Uyên Linh thấy vậy thì cũng không chịu nổi nữa, chị ta đến bên, dùng cây bút cốc vào đầu Huỳnh Thanh Hà.
"Dậy, làm việc!"
"Rồi rồi rồi, đừng cốc đầu em, sẽ đần ra đấy."
Phùng Uyên Linh phì cười, "Sao rồi?"
Không cần nghĩ Huỳnh Thanh Hà cũng biết Phùng Uyên Linh là muốn hỏi cái gì. Có người chủ động muốn lắng nghe thì cô liền không ngại xả hơi cho một trận thật đã.
"Nghị Tổng của chị thật kiêu ngạo!"
"Nếu không phải anh ta đẹp trai và nhiều tiền thì em chắc chắn sẽ chẳng có người phụ nữ nào cần một người như anh ta. Thật đáng ghét!"
Chẳng hiểu sao người mà Huỳnh Thanh Hà cảm thấy tin tưởng và có thể thoải mái nói chuyện phiếm linh tinh lại chỉ có mình Phùng Uyên Linh. Hơn nữa cô còn nói xấu Nghị Tổng với chị ta mà không hề lo sợ Uyên Linh sẽ đi nói với Nghị Đình Quân.
Nghe cô than thở, Uyên Linh chỉ biết lắc đầu. Theo Nghị Tổng bao nhiêu năm, cô còn không hiểu tính của anh sao, còn nữa, lần đầu tiên cô thấy một cô gái vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch như Thanh Hà. Chợt Phùng Uyên Linh có một cảm giác là lạ, nhưng cũng nhanh chóng tan biến, cô cũng không có ý định đi kể với Nghị Tổng, cô đâu rảnh rỗi đến vậy.
Huỳnh Thanh Hà không chịu nổi, đành lân la nói không ngớt miệng.
"Còn chuyện này quá đáng hơn nữa, Nghị Tổng cứ lải nhải cái gì đó, cái gì mà nói em vô tâm vô tình, không quan tâm đến sống chết của người khác."
"...Nghị Tổng nói như vậy là có ý gì? Trước giờ em với Ngài ấy chưa từng gặp nhau, nhưng em cảm thấy ánh mắt Nghị Tổng nhìn em lạ lắm", Huỳnh Thanh Hà suy tư vẻ nghĩ ngợi.
"Lạ là lạ thế nào?"
Phùng Uyên Linh cau mày, rốt cuộc chị ta cũng không ngồi yên được nữa.
"Có vẻ như...như rất chán ghét, cam hận..."
Phùng Uyên Linh thở dài: "Em mệt quá rồi, nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay không cần tăng ca."
Huỳnh Thanh Hà dù có chút bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Dù sao thời gian rảnh rỗi của cô cũng rất ít ỏi, cô phải biết tận hưởng từng giây từng phút, nếu không cô sẽ rất hối hận về sau.
Cô rời khỏi công ty, đi mua chút đồ ăn mang theo rồi đi thẳng đến bệnh viện thăm Vũ Vĩnh Thiên.
Thấy Vĩnh Thiên ngày một gầy đi, Huỳnh Thanh Hà xót xa vô cùng. Cô thật sự rất sợ một ngày nào đó, anh sẽ rời xa cô, rời xa mãi mãi, nhưng cô không ngờ được rằng, nỗi sợ đó lại xảy ra với cô nhanh đến chóng mặt. Dường như ta càng cố níu giữ, càng sợ mất thứ gì đó bao nhiêu thì lại dễ dàng tuột khỏi tay ta bấy nhiêu!
Bệnh tình của Vũ Vĩnh Thiên ngày càng nặng, dồn Huỳnh Thanh Hà vào đường cùng, cô thật sự cảm thấy tuyệt vọng, cô cảm thấy như thế giới này thật nhỏ bé làm sao.
Trong hoàn cảnh chớ trêu này, Huỳnh Thanh Hà nghĩ ra một kế vô cùng bỉ ổi, ngay cả bản thân cô nghĩ đến thôi cũng cảm thấy nổi da gà, cô thật không tin nổi bản thân lại là một con người như vậy. Nhưng biết làm sao đây?
Huỳnh Thanh Hà có một quyết định hết sức hệ trọng, đó chính là: Cô quyết định quyến rũ Nghị Tổng, Nghị Đình Quân!
Quyết định đó của Huỳnh Thanh Hà có thể sẽ bị người đời chê cười, phỉ bắng, nhưng Huỳnh Thanh Hà mặc kệ, chỉ cần có thể cứu sống được người cô yêu, bằng mọi giá, Huỳnh Thanh Hà đây vẫn có thể đánh đổi.
Dường như cô đã thật sự bị tình yêu che mờ mắt, cô đã say đắm Vũ Vĩnh Thiên một cách mù quáng, bản thân cô không phải không nhận ra điều đó, tuy nhiên cô không hề muốn thừa nhận rằng bản thân đã đi quá đà.
Thứ duy nhất Huỳnh Thanh Hà cần lúc này: Tiền!
***
Trong căn phòng, một nam một nữ với khung cảnh hết sức mờ ám. Tuy nhiên cái gọi là 'mờ ám' ấy chỉ có mình Huỳnh Thanh Hà là cảm nhận được, còn ai đó vẫn tỉnh bơ như thường, vẫn luôn lạnh lùng, không chút lay động.
"Nghị Tổng~ nhìn em một lần đi mà~"
Huỳnh Thanh Hà vẫn nhất quyết không buông tha cho anh. Nghị Đình Quân lạnh mặt, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng người đang gây rối trước mặt, nhưng con cừu non ấy vẫn ra vẻ không chút sợ hãi trước sói xám hung dữ.
"Trợ lí Hà, tôi cảm thấy cô thật kinh tởm!"
"Con người tôi chính là như vậy mà", Huỳnh Thanh Hà vẫn mặt dày không chịu đuối lý.
"Tránh xa tôi ra."
"Nghị Tổng thật lạnh lùng, nhưng Huỳnh Thanh đây chính là thích cái vẻ mặt lạnh lùng như thế này đấy."
Mấy ngày liền sau đó, luôn có một cô gái tên Huỳnh Thanh Hà lẽo đeo bám theo sau Nghị Tổng của Hoà Lâm. Những cô gái trong công ty vô cùng đố kị, còn tỏ ra không ưa gì cô nữa.
Suốt ngày bị quấy rối, sự kiên nhẫn của Nghị Đình Quân dần dần cạn kiệt, anh quyết định xa thải cô, nhưng Phùng Uyên Linh nhất quyết không đồng ý, Huỳnh Thanh Hà cũng tỏ ra vẻ đáng thương, cầu xin anh đừng xa thải mình.
Nghị Đình Quân nhất thời mềm lòng, đồng ý không xa thải cô nữa, nhưng sau đó anh lại vô cùng hối hận. Bởi vì lời dụ dỗ của Huỳnh Thanh Hà, anh đã đồng ý kí với cô cái hợp đồng 2 năm rồi, giờ muốn xa thải cô cũng không được nữa, chí ít cũng phải 2 năm nữa đi.
Huỳnh Thanh Hà càng ngày càng bám lấy Nghị Tổng dai như đỉa. Cô còn mặt dày chuyển đến phòng làm việc của anh ở cùng, nói rằng cô là trợ lí của anh, ở chung như vậy dễ dàng thảo luận công việc hơn.
Về những chuyện này, Nghị Đình Quân thật sự rất đau đầu, anh thật sự không hiểu nổi rốt cuộc thì người phụ nữ này đang làm cái trò quỷ điên rồ gì lúc này nữa.
"Rốt cuộc cô đang muốn làm gì?"
Nghị Đình Quân khó chịu nhìn thẳng vào mắt Huỳnh Thanh Hà hỏi, giọng nói vô cùng nặng nề, mất kiên nhẫn.
"Em nói rồi. Em chính là nhất kiến chung thành với anh, em yêu anh mà!"
Huỳnh Thanh Hà vẫn cười tít mắt như mọi ngày, dẫu cảm thấy người phụ nữ này rất đáng ghét, nhưng anh thật sự không nhìn ra trong mắt cô rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Anh hay nói cô giả tạo, nhưng thật ra anh cảm thấy người con gái này cũng rất ngây thơ và hồn nhiên, luôn vui cười, dường như cô ta không hề biết anh chính là người dính máu bê bết tối hôm đó. Không biết thật hay là giả vờ, Nghị Đình Quân đây cũng mặc kệ, anh vẫn rất hận người phụ nữ này.
Nghị Đình Quân thật sự không biết, đằng sau bộ mặt ngây thơ hồn nhiên, luôn vui cười ngày ngày ríu rít bám theo anh ấy, là cả một thế giới u quạnh. Con người thật của Huỳnh Thanh Hà, chỉ khi cô ở một mình, nó mới thật sự được phơi bày ra bên ngoài.
Huỳnh Thanh Hà đâu được vui vẻ như những gì bề ngoài, những gì người khác thấy! Ngoài Vũ Vĩnh Thiên ra, sẽ chẳng còn ai hiểu rõ con người Huỳnh Thanh Hà cả.
Huỳnh Thanh Hà thật không sợ chết, nhân lúc anh không để ý, cô đã lén hôn lên bờ môi mỏng hồng hào quyến rũ của anh, tuy nhiên không phải là nụ hôn cuồng nhiệt như những đôi tình nhân đang yêu nhau, chỉ là vừa chạm vào rồi nhanh chóng rời đi, vậy thôi.
Nghị Đình Quân ngây người, bàn tay đang gõ phím chợt khựng lại, mất hai giây để kéo mình trở lại thực tế. Nghị Đình Quân trợn mắt, hét thẳng vào mặt Huỳnh Thanh Hà:
"Cô đang làm cái gì thế?"
Huỳnh Thanh Hà vẫn thản nhiên, chẳng chút sợ hãi nào. Cô cười cười, "Em yêu anh mà, hôn một chút thì có sao?"
"Cô càng ngày càng quá đáng rồi đấy!"
Nói rồi Nghị Đình Quân đứng phát dậy, sải bước chân dài rời khỏi phòng làm việc. Cánh cửa phòng đóng sầm lại. Khoảng khác ấy, nếu mà cánh của ấy cũng biết nói như con người thì có lẽ đã kêu gào thảm thiết rồi.
Híc, tuy không quá nỗi nào, nhưng hôm sau thợ vẫn phải đến để thay lại cánh cửa mới đấy thôi, và tất nhiên người trong công ty chẳng ai biết nguyên nhân ngoài Huỳnh Thanh Hà và ai đó.
Nghị Đình Quân vừa rời khỏi, ánh mắt lóng lánh vui vẻ khi nãy của Huỳnh Thanh Hà vụt bay biến, thay vào đó là một ánh mắt lạnh như băng, không một cảm xúc. Bớt chợt cô cười khẩy, đưa tay lên lau bờ môi.
"Đáng không?" Ánh mắt của Huỳnh Thanh Hà tựa như có lớp sương mờ: "...Đáng, vì anh, em làm cái gì cũng đáng, chỉ cần anh có thể khỏi bệnh, sống tốt, em làm cái gì cũng đáng".