Giới thiệu
Đều thấy xuyên sách từ rất nhiều nguyên nhân, nhưng ít ra phải có một sự kiện nào đó khiến người ta cảm thấy vô cùng hợp lý để xuyên. Nhưng Diệp Tư Tư hôm đó chân thành ghi một câu vào ô bình luận “Thỉnh tác giả mang não khi viết truyện!”. Sau đó ngủ một giấc thực ngon mở mắt ra thì xuyên rồi! Thật là máu chó còn hơn nội dung truyện vừa đọc. Diệp Tư Tư xuyên sách vào nhân vật trùng tên, nàng có một vị sư vụ vô cùng cường đại, thở một cái cũng uy vũ hơn người. Điều quan trọng thứ nhất sư phụ nàng là nam chính kết cục sad ending. Điều quan trọng thứ hai nàng oai phong sắm danh nữ phụ, đá lót đường có phần cao quý đệ tử duy nhất của Diệp Thượng Thần, trên một người dưới cũng rất nhiều người… Người ta kể rằng Diệp Thượng Thần có đồ đệ là một con thỏ đần độn không có căn cơ, năm trăm năm tuổi không những chưa phi thăng nổi mà cả hình người cũng không tu ra. Một hôm nọ tiên giới chấn động đồn nhau, Thượng Thần Diệp Sở Tiêu chặt cây Mây Thần dệt áo cho đồ đệ Diệp Tư Tư nhà mình. Chúng tiên ganh tỵ đúng là có thừa nhưng nhiều hơn đó là khiếp sợ. Đó là thứ muốn chặt liền chặt sao? Phủ chúng tiên nhân then cài kín cửa, xem trong nhà có gì quý báu liền giấu kỹ đi, nghe nói Thượng Thần vì vấn đề mặt mũi nói ba trăm năm sau con thỏ đần độn kia có thể độ kiếp thành tiên. Thượng Thần điên rồi thật sự sẽ vét hết trân bảo trong tam giới cho con thỏ kia độ kiếp. Author: Diệp Diệp
Chương 1: Xuyên Thành Con Thỏ Nhà Thượng Thần
Diệp Tư Tư đọc một bộ ngôn tình đang hot trên mạng “Họa Y Tu Tiên Truyện”. Theo đánh giá của bản thân mình bộ “Họa Y Tu Tiên Truyện” này không có gì quá nổi bật, nội dung quen thuộc, văn phong trung bình. Hào quang nữ chính không quá mạnh mẽ, mà như cô nhận thấy xuyên suốt câu truyện nữ chính còn khá mờ nhạt. Thứ duy nhất nữ chính hơn người khác chính là có được một đoạn nhất kiếm chung tình của nam chính Diệp Sở Tiêu. Nói về nam chính Diệp Sở Tiêu, Diệp Tư Tư rõ ràng rất mâu thuẫn đây rốt cuộc là con ruột hay con ghẻ của tác giả. Nhân vật nam chính này cực kỳ cường đại được tác giả buff quá lố tay, nếu anh đầu trọc chỉ cần một cú đấm để giải quyết vấn đề mà đồng bạn sứt đầu mẻ trán cũng không làm được thì Diệp Sở Tiêu chỉ cần búng tay một cái.
Đây là cái loại nhân vật gì? Tác giả như vậy cũng có thể viết? Nhưng trời không cho ai tất cả, anh đầu trọc lực đến phi lý cũng bị mất đi bộ tóc thì Diệp Sở Tiêu cũng có thứ mình không đạt được. Diệp Sở Tiêu một thân thần pháp bá đạo ngoan cường “có tất cả nhưng không có em”. Bộ truyện này tưởng như một bộ ngọt văn nhưng thực chất nó máu chó mà còn sad ending.
Diệp Sở Tiêu vì nữ chính chịu khổ sở ngàn năm đến khi tương phùng nàng lại không còn ký ức mà vui vẻ bên cạnh nam nhân khác. Nhưng như vậy đã là gì? Tác giả sẽ nhẹ tay như thế thôi sao? Trải qua thêm trăm ngàn dằn vặt đau khổ Bạch Họa Y cũng lấy lại ký ức kiếptrước nhưng ân oán tình thù cũng theo đó kéo về, mang trong mình sự não tàn sẵn có quyết hại bản thân thê thãm đến chết đi sống lại, nam chính đương nhiên không thể trơ mắt nhìn, hết lần này đến lần khác ra tay cứu nàng. Ân ân oán oán phiền toái một đường, nàng không muốn dựa dẫm chàng mặc dù nàng thực vô dụng, nàng không muốn liên lụy chàng mặc dù chỉ có người sợ chàng còn chàng “chẳng ngán ai bao giờ”. Diệp Sở Tiêu cường nhưng tim lại phải chịu đủ mọi khổ sở vì cái thứ tình yêu này.
Cho đến đại kết cục nam chính người cũng như tên Sở Tiêu tự tại đi lãnh cơm hợp, nhường lại cái sự buff phi nhân tính đó cho nữ chính. Nàng khóc dưới tàn hồn dần phiêu tán của chàng rồi đứng dậy gạt nước mắt đánh nát tam giới. Đánh nát theo đúng nghĩa đen của nó. Thiên địa cũng có thể đánh tới, vị tác giả này thỉnh lắp não!
Diệp Tư Tư cười một tiếng giơ ngón giữa ra trước màn hình nhìn đoạn kết cười to. Nhân vật cường đại chết dễ dàng như vậy? “Chàng đỡ cho nàng một đao rồi chàng nghẽo?” thật xúc động lòng người! Diệp Tư Tư trước khi thoát khỏi giao diện web không quên múa ngón tay trên bàn phím viết vào ô bình luận “Thỉnh tác giả mang não khi viết truyện!”
Diệp Tư Tư sờ sờ xương quai xanh mảnh khảnh bản thân mơ ước bấy lâu, nay lại đang sở hữu. Nàng thở dài không biết nên vui mừng một chút hay buồn bã nhiều chút. Nàng chỉ bình luận chửi tác giả một câu, thầm chửi rủa bộ truyện nhiều câu vậy mà ngủ một giấc lại xuyên vào? Nếu hỏi trên đời có gì máu chó hơn bộ truyện kia thì đó chính là chuyện bị xuyên vào tiểu thuyết của Diệp Tư Tư. Buổi tối hôm đó phỉ nhổ quá hăng say nội dung bộ “Họa Y Tu Tiên Truyện” mà Diệp Tư Tư chẳng mấy bận tâm nhắc đến nhân vật nữ phụ trùng tên với mình. Chỉ là trùng hợp một cái tên đâu cần phải chú ý, nhưng chỉ trùng một cái tên sao nàng bị xuyên vào?
Nói đến nữ phụ này cũng chính là nàng hiện tại, một viên đá lót đường có phần cao quý. Nàng là đệ tử duy nhất của nam chính,, được Diệp Sở Tiêu nhặt về từ hang hổ trong một lần nam chính đi khắp yêu giới tìm tàn hồn của nữ chính bị yêu vương đánh nát.
Phụ mẫu nàng là thỏ tinh, bảy trăm năm trước bị một con hổ yêu ăn thịt, còn lại nàng sắp vô nồi làm món thỏ non hầm nhân sâm ngàn năm thì gặp được thượng thần Diệp Sở Tiêu đi ngang, ngẫu hứng rũ lòng thương xót cứu một mạng. Từ đó Diệp Tư Tư được nam chính mang bên người trên con đường tìm kiếm tàn hồn nữ chính đỡ đi phần cô quạnh. Nữ phụ này uống mật thiên hoa mà lớn, có lẽ quá ngọt ngào nên cũng dệt mộng yêu thầm Diệp Sở Tiêu, chỉ tiếc “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”. Trong truyện chỉ có tình yêu nam nữ chính là chân ái, nhân vật phụ mơ ước thứ tình yêu kia đương nhiên chỉ có làm đá lót đường.
Năm nay Diệp Tư Tư đã gần bảy trăm tuổi, tu luyện được hình người, Diệp Tư Tư xuyên vào lúc nữ phụ đã hơn bốn trăm tuổi. Lúc đầu bỡ ngỡ sau đó thì thích nghi, gần ba trăm năm trôi qua con đường xuyên trở về càng vô vọng, thậm chí có rất nhiều chuyện trước khi xuyên vào Diệp Tư Tư cũng không còn nhớ nổi. Thời gian đã trôi qua lâu đến như vậy rồi. Muốn tiếc thương cũng đã sớm phai nhòa.
Thời điểm hiện tại nữ chính Bạch Họa Y đã luân hồi ở nhân gian không biết bao nhiêu kiếp còn tu thành tiên được hơn hai trăm năm. Nữ chính thật sự không có bàn tay vàng, hào quang thì chớp tắt. Theo cốt truyện Diệp Tư Tư biết được vốn dĩ nữ chính hồi sinh là nhờ vào nam phụ số một Lã Tu Kiệt cứu vớt tàn hồn nàng ta vào hôm đại chiến ngàn năm trước. Tại sao Lã Tu Kiệt cứu được mà Diệp Sở Tiêu không cứu để sau này phải cực khổ đi đào kiếm tàn hồn Bạch Họa Y? Vì tác giả thích vậy! Ngày đó vì cái lý do máu chó nào đó Diệp Sở Tiêu đến trễ một bước, mà Diệp Tư Tư vặn não rất lâu cũng không nhớ ra được. Trách sao được a nàng cũng có tuổi rồi, trí nhớ không tốt. Thử kêu một người nhớ chuyện ba trăm năm trước xem, não người có hạn a!
Lại nói về vấn đề nam phụ hồi sinh Bạch Họa Y hoàn toàn không phải do tình yêu mãnh liệt gì đó, lý do mà Lã Tu Kiệt hao công tổn sức cứu nàng ta là vì muốn xem Diệp Sở Tiêu đau khổ vì tình sẽ như thế nào? Trò chơi này thật sự thú vị như vậy sao vị thần tiên này?
Ngày Bạch Họa Y khoát tay Lã Tu Kiệt trở về, sư phụ nàng tức đến ói ra một ngụm máu, đương nhiên ngụm máu kia là do nàng tưởng tượng ra. Nhưng thực sự hôm đó nét mặt sư phụ có một chút co giựt, à là một chút thay đổi rất nhanh chỉ bằng một cái chớp mắt.
Hôm đó sư phụ hỏi Bạch Họa Y “Ngươi không nhận ra ta?” nàng ta liền lắc đầu trốn sau lưng Lã Tu Kiệt. Tên thần tiên có bệnh đó vậy mà nhếch môi cười nhạo sư phụ ta.
Diệp Tư Tư đang hồi tưởng lại chuyện xưa thì bên ngoài hương đình vọng lên tiếng tiểu huynh đệ trông coi phủ Đằng Vân. “Tư Tư cô nương, Thượng Thần cho gọi cô nương, ngài đang đợi cô nương ở thư phòng”.
Diệp Tư Tư uể oải vương vai, lười biếng mà nhấc cái mặt đang dán trên mặt bàn đá bạch ngọc của mình lên đáp “Ta biết rồi, sẽ đến ngay”.