Giới thiệu
Kiếp trước, Thụy Khởi luôn tự ti về ngoại hình chính mình, trừ giọng hát hái ra tiền thì cậu chẳng có tài cán gì nữa.Cơ thể phấn điêu ngọc mài chẳng biết trở nên béo núc ních tự bao giờ, dù quanh năm có chạy show thật nhiều cũng không ốm lại nổi.Nuôi người yêu là diễn viên phụ không có tiếng tăm, Thụy Khởi cảm thán bản thân chẳng khác gì gà mẹ.Mãi đến một ngày phát hiện người yêu dan díu với một ca sĩ trẻ nổi tiếng, đồng thời là kẻ thù của cậu. Cậu nhận ra bản thân bị lừa rồi.Người yêu kiên quyết không chịu chia tay, Thụy Khởi đành tự mình rời đi, nào ngờ người yêu không tha, tìm đến cậu, tìm đến một mình còn đỡ, đằng này đem theo vị ca sĩ kia, đến để chất vấn cậu, làm bẽ mặt cậu trước mặt đồng nghiệp.Trong giây phút nghĩ quẩn. Thụy Khởi như nam phụ phim truyền hình, lao ra đường để xe tông chết. Cơ mà không những không chết, còn được trọng sinh!!!Thụy Khởi tỏ vẻ, làm người phải có chí tiến thủ! Ngược tra! Tìm chân mệnh thiên tử chân chính của riêng mình![...]"Bảo bối, em lại gầy", vị minh tinh nào đó thở dài."A! Đúng nha! Quần này không bị chật!", Đào Đào vui mừng đáp lời anh.
1.
Nhắc đến công ty F.LW, không ai không biết đến sự nổi tiếng của nó trong giới showbiz, về vị tổng tài bí mật sau màn, về dàn diễn viên, người mẫu, ca sĩ nhạc sĩ nổi tiếng. Còn có lời đồn từ xưa đến nay, trải qua vài chục năm hình thành và phát triển, lời đồn đó vẫn chưa từng biến mất đi.
"Chỉ cần cậu được tổng tài ngoài sáng nhận vào công ty, hạ bút ký lên hợp đồng giấy trắng mực đen, thì chẳng cần cầu quy tắc ngầm gì nữa cả, nếu cậu có tài năng và thực lực, cùng sự thông minh chăm chỉ, chắc chắn cậu sẽ được nhận một giải thưởng điện ảnh dù là nhỏ nhất trong cuộc đời đi diễn của cậu đấy!"
Hai cô gái trẻ ở bến xe buýt, cùng nhau nhìn qua công ty giải trí F.LW ở bên kia đường, ánh mắt tỏa lên khát vọng tuổi trẻ, bàn luận về công ty giải trí tốt, ba lô chuyên biệt của đại học sân khấu điện ảnh cấp A ôm trong lòng và đeo sau lưng của hai cô đã thành công khiến Thụy Khởi chú ý tới.
Ngồi trong xe nhìn ra cửa kính, vì là xe của nghệ sĩ nên cửa kính chuyên biệt nhìn vào không thấy nhìn ra lại thấy, Thụy Khởi nhẹ thở dài "nhìn mọi người ai ai cũng có thời sinh viên, em thấy tuổi xuân của em bất hạnh quá anh ạ".
"Không phải ai học đại học xong ra đều sẽ có việc, em nên thấy may mắn vì đây là năm thứ II em ký hợp đồng dài hạn với công ty đi Đào Đào idol", quản lý Trần lập sổ kiểm tra lịch trình trong tuần cho Thụy Khởi. Đúng vậy, Thụy Khởi cậu chính là nghệ nhân của công ty giải trí F.LW, ca sĩ nổi tiếng của giới trẻ với biệt danh siêu đáng yêu 'Đào Đào', chỉ vì một lần quay show thực tế, được tiền bối hỏi rằng nếu lựa chọn giữa chị ấy và quả đào mọng nước kia cậu sẽ chọn ai, Thụy Khởi ngây thơ đáp ngay sẽ chọn đào vì đào ăn ngon. Từ đó trở đi, fan không gọi cậu là 'Thụy Khởi' nữa mà gọi 'Đào Đào', fandom cũng đổi từ 'Khởi Hành Ra Khơi" thành "Vườn Đào Mọng Nước"... không khổ tâm là nói dối, ai đời từ cái tên hết sức menly lại hóa thành cái tên đậm chất nữ sinh như vậy.
Xe đi vào khu căn hộ cao cấp chuyên biệt cho nghệ sĩ, bảo vệ nghiêm ngặt kiểm tra giấy tờ xe, camera gắn khắp khuôn viên, đâu đâu cũng lập lòe ánh đỏ. Ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo rải dọc lối đi bộ hai bên đường ô tô. Cuối khu cao cấp là khu tập thể, dành cho những nghệ sĩ thích cùng 'hàng xóm' bàn chuyện nghề nghiệp, không thích cảm giác rộng rãi trống trải khi về căn nhà xa hoa.
"Đào Đào này, nếu một ngày em không chịu nổi nữa thì cứ dọn ra đi, chìa khóa căn hộ cao cấp, anh Trần luôn đem theo cho em", quản lý Trần níu tay Thụy Khởi trước khi cậu tay xách nách mang mấy bịch đồ ăn được mua sẵn từ siêu thị xuống xe, cậu cười xòa "em nhớ rồi ạ, anh và bé An về nghỉ ngơi sớm, hẹn mai gặp lại nhé!", rút tay khỏi tay quản lý Trần, đóng cửa xe lại và vẫy tay với trợ lý An ngồi ghế phó lái, trợ lý An ngượng ngùng vẫy tay với cậu.
"Anh Trần ơi, em vẫn không hiểu, vì sao anh Khởi vẫn nhất quyết sống trong khu tập thể, chen chúc với cái người diễn viên hạng ba kia để làm chi cho khổ thân vậy chứ? Lương đều dâng cho người ta y như gà mẹ nuôi con!", trợ lý An cau mày quay đầu nhìn quản lý Trần.
Quản lý Trần trầm mặc một chút, mấp máy môi "vì yêu mà mù quáng".
"Mà em nghe mọi người đồn tên kia đâu tốt lành gì đâu đúng không anh? bên mình còn hợp đồng với hắn hả? Em nghĩ mong mau hết hợp đồng để đá hắn đi đi cho anh Khởi bớt khổ", trợ lý An tức giận nói.
"Hắn ta hết hợp đồng với công ty từ năm trước nên nếu còn muốn ở lại thì phải chi tiền, tổng tài rất bao dung nghệ nhân, trên web riêng vẫn có những bài đăng tuyển quần chúng đóng phim hay quay MV, hắn ta phải nhận việc trên đấy và nhận thù lao rẻ bèo không hoa hồng nếu còn muốn ở khu tập thể, chỉ có điều..."
Thụy Khởi chấp nhận nuôi diễn viên hạng ba kia.
"Em về rồi đây, anh ăn gì chưa? Em nấu cho anh ăn nhé?", bước vào căn nhà nhỏ ấm cúng, Thụy Khởi theo thói quen nghiêng người tránh vỏ bia ném tới mình, "anh lại uống bia...".
Cậu thở dài, đỡ người yêu đang say khước trên nền nhà lạnh lẽo lên sofa, mặc kệ lời lải nhải của hắn, cúi người bắt đầu thu gom vỏ bia rỗng. Đầu tiên pha thuốc giải rượu, sau thì nấu thức ăn cho tối nay và ngày mai, hôm nay lịch trình gọn nhẹ, chỉ đi thu âm thử cho ca khúc trong game mới, còn lại bận rộn thì dồn ngày mai, Thụy Khởi quyết định nấu nhiều hơn ba món để người yêu có thể ở nhà dùng bữa no đủ.
Nhìn bàn tay béo múp có vài vết chai do cầm dao làm bếp, quần quật việc nhà vào những ngày rảnh rỗi, Thụy Khởi ngước lên tấm hình treo trên tường, vào bốn năm trước khi chưa quen Quân Minh, cậu là ca sĩ đang trên đà nổi tiếng, củ khoai bỏng trong làng showbiz, giọng ca trời phú không cần qua đào tạo, từ hồi còn ngồi trên ghế nhà trường, cậu đã tự đăng ký tham gia các cuộc thi ca hát từ quy mô nhỏ cho thanh thiếu niên cho tới quy mô lớn cấp quốc gia dành cho người chuyên nghiệp. Các công ty đua nhau liên hệ Thụy Khởi, để đến khi cậu vừa tròn 18 là không cần học đại học nữa, chỉ cần đi làm thôi, hàng trăm cánh cửa mở sẵn đợi cậu bước vào.
Lúc ấy, quản lý Trần chỉ đơn giản đưa Thụy Khởi xem hợp đồng và hỏi cậu một câu "khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, vóc dáng ngọc thụ lâm phong đó, có muốn thử làm người mẫu luôn không? Làm song song ca sĩ và người mẫu, sau không thích thì bỏ một trong hai đi là xong".
Thụy Khởi liền ký ngay hợp đồng, có trời mới biết lúc ấy quản lý Trần nói như vậy vì không tin tưởng giọng ca trời phú của Thụy Khởi, vì tổng tài bắt ép quản lý Trần gặp Thụy Khởi quá nên mới nghĩ dẫn dắt cậu làm người mẫu.
Lên như diều gặp gió để diễn tả năm tháng tuổi trẻ của Thụy Khởi. Mãi đến khi tình cờ gặp Quân Minh trong công ty, tiếng sét ái tình đánh trúng thanh niên 20 tuổi chưa từng có mảnh tình vắt vai khiến Thụy Khởi đầu úng nước chạy đi tỏ tình với hắn ta, diễn viên hạng 3 lớn hơn Thụy Khởi tận 5 tuổi, lại sắp hết hợp đồng với công ty, được cậu để mắt là vinh hạnh cho hắn ta. Quân Minh không ngần ngại mà đồng ý.
Nếm thử thịt kho xem vừa miệng chưa, cậu nhẹ giọng thở dài nêm thêm muối.
"Cảm ơn em yêu", Quân Minh uống xong giải rượu thì đặt ly lên bàn bếp, đi đến ôm Thụy Khởi từ phía sau, vì còn ngà ngà say nên hắn thổi khí nóng lên tai cậu. Thụy Khởi vẫn tiếp tục hạ dao cắt cà rốt, cậu biết tính cách của Quân Minh, từ khi cậu béo lên, Quân Minh đã không còn muốn thân mật với cậu nữa và lấy lý do người béo hay bị lãnh cảm...
Thụy Khởi nhẩm tính lại giai đoạn được Quân Minh dắt đi các nhà hàng 5 sao, ăn các món cao lương mỹ vị, hình như là sau một năm quen nhau nhỉ, lúc người yêu vừa hết hợp đồng với công ty, tiền lương tháng cuối và tiền boa thêm cũng đủ để Quân Minh dắt Thụy Khởi đi ăn khắp thế gian. Quản lý Trần có cảnh báo Thụy Khởi xem chừng cân nặng, dù ngừng làm người mẫu rồi nhưng ca sĩ cũng phải giữ cơ thể cân đối một chút, để đi show hát live không khiến fan shock.
Người tính không bằng trời tính, dù tiền Quân Minh cũng chẳng còn nhiều nhưng hắn vẫn kiên trì dắt cậu đi ăn, mãi tới khi Thụy Khởi phát giác có gì đó sai sai và ngăn người yêu lại, thì đã quá muộn rồi, cậu béo lên... phát tướng và không còn giảm cân lại được, cứ như vậy mà phúng phính và núc ních mỡ trên người.
Quân Minh cúi đầu xin lỗi, chắp tay xin lỗi, làm mọi chuyện phục vụ cậu chỉ để xin lỗi vì đã khiến cậu béo lên. Thụy Khởi không phải người nhỏ nhen nên nhanh chóng bỏ qua cho hắn. Dù cậu béo lên nhưng lượng fan vẫn tăng chứ không giảm, nhưng giai đoạn đó báo chí đưa tin giật gân, nào là Thụy Khởi vì thất tình mà sa đọa béo phì,..v..v.. quản lý Trần tức nghẹn họng, đành giảm số lần đi show lại và tăng số lần ở phòng thu abum CD lên.
"Đồ ăn xong rồi, anh vào ăn tối đi", Thụy Khởi đặt món ăn lên bàn, xới chén cơm và đặt ở vị trí đối diện cho Quân Minh. Đợi hắn ngồi xuống dùng bữa, cậu mới ngồi xuống theo.
Không khí trở nên im lặng, chỉ có tiếng chén đũa va chạm, tiếng nhai nuốt. Dù béo nhưng lượng thức ăn cậu nạp vào vẫn ít như trước đây, Quân Minh cũng không ép cậu ăn thật nhiều nữa, dạ dày của cậu bác sĩ nhìn quen đến mức lười quản luôn rồi, chỉ ném cho cậu thuốc mỗi lần ăn quá no mà co rút dạ dày.
"Minh, ngày mai lịch trình của em cả ngày nên có lẽ sẽ về muộn, cơm em nấu sẵn trong nồi, thức ăn thì trong tủ lạnh, anh nhớ hâm lại và dùng bữa đúng giờ đấy", Thụy Khởi dọn chén bát.
Quân Minh không kiên nhẫn gắp thịt vào chén "rồi rồi anh nhớ rồi, em yêu thật nói nhiều, riết chẳng khác gì bà già nhà anh, càm ràm là giỏi", bà già là mẹ của hắn, bà ta giỏi chuyện đòi tiền, càm ràm hắn, bố hắn, chỉ có khi đối diện Thụy Khởi bà ta mới niềm nở vui vẻ và uyển chuyển dùng thân phận 'mẹ của Quân Minh' để đòi tiền cậu.
"Có càm ràm cũng vì muốn tốt cho anh thôi! Anh nói em thế mà nghe được à?", Thụy Khởi cãi lại, đôi khi cậu không hiểu, tại sao Quân Minh có mọi thứ trong tay mà vẫn luôn tỏ ra không đủ? Bản thân không biết rằng, cậu cứ nuôi Quân Minh như vậy, hắn sẽ ỷ lại và cho rằng đó là đương nhiên, chỉ sợ lúc em trai hắn lên đại học, tiền cũng là do Thụy Khởi chu cấp cho.