Chương 4-1
Tia nắng đầu tiên xuyên qua khe cửa sổ chiếu xuống nền đất. Gian phòng sáng lên hiện ra cảnh tượng trong màn giường thiêu đốt con mắt người nhìn. Nữ tử toàn thân lõa thể. Trên làn da ngọc ngà lưu lại những vệt hằn đỏ như bị người ta hung hăng chà đạp. Dưới hạ thể vừa đau nhức vừa ẩm ướt, biết bao nhiêu dâm thủy, dịch nhầy cùng tinh dịch từ khe nhỏ đang từ từ chảy ra, ướt một mảng chăn đệm bên dưới. Nữ tử mê man, tứ chi rã rời, vì lao lực quá độ mà chìm vào giấc ngủ từ khi nào không hay.
Tề Diễm đã mặc lại y phục chỉnh tề, đi ra bên ngoài, ngồi xuống ghế, gõ nhẹ lên mặt bàn. Thập Nhị từ góc khuất xuất hiện.
“Vương gia, người thấy trong người thế nào rồi?”
“Tạm ổn!” Tề Diễm không đáp rõ, chỉ cảm thấy bên trong cơ thể là một sự sảng khoái trước nay chưa từng có. Giống như người bị mắc nghẹn, hốc xương hoặc bị gai đâm, khi được giải tỏa, cảm giác sung sướng tê rần hết mạch máu. Nhưng trước mặt thuộc hạ, bộ dáng y vẫn là điềm nhiên như sự tình dục tiêu dục tử đêm qua không đáng nhắc tới.
“Vậy giờ chúng ta phải xử lý nàng ta thế nào?” Thập Nhị lén đưa mắt liếc vào bên trong, nhưng màn rèn đã che phủ không thấy được chút gì. Tề Diễm cũng đã đắp chăn kín cho nàng. Hắn không muốn kẻ khác nhìn thấy cảnh sắc xuân chấn động thần hồn kia. Vì chính y đã trải qua, y mới thắm thía câu nói “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”.
“Đợi nàng ta tỉnh, để xem nàng ta còn muốn trăn trối gì trước khi chết không?”
“Người muốn giết nàng ta?”
“Kẻ biết nhiều từ trước đến nay đều khó sống lâu”
“Vương gia, tì nữ Diệp thần y đang làm loạn bên ngoài, đòi gặp nàng ta” Thập Nhất đứng ngoài cửa truyền tin.
“Hừm, ta không tìm lại có người tự dẫn xác tới. Diệt cỏ tận gốc!” Đáy mắt toát ra lãnh ý khiến cho thuộc hạ im bật chỉ dám tuân theo.
Nhược Nhược theo Thập Tam và Thập Tứ tới phòng. Tề Diễm và hai thị vệ còn lại cũng đã rời đi, chỉ để Thập Tam, Thập Tứ canh gác bên ngoài. Nhược Nhược bước vội tới giường, vén rèm lên, nhìn Tố Tố vẫn đang say giấc nhưng nét mặt nàng có bao nhiêu thống khổ, không cam lòng đều hiện rõ.
“Chủ nhân…” Nhược Nhược run rẩy gọi nhỏ, người kia vẫn còn mê man, không nghe được chút gì.
Nhược Nhược rón rén kéo chiếc chăn đang đắp, lộ ra hai đầu vai hao gầy. Mắt nàng chan chứa lệ nhòa, tiếng khóc không thể bật ra nổi, khi đập vào mắt là hình ảnh chủ nhân một thân bị vấy bẩn, hành hạ. Máu đỏ tươi còn rịn nơi tư mật. Nhược Nhược cắn chặt răng, bụm chặt miệng không để bản thân phải gào lên vì căm hận.
[Cái tên bại hoại kia dám làm chủ nhân thành ra thế này. Thật đáng hận! Nhân lúc chủ nhân gặp sự cố, không có sức chống đỡ lại ra tay với người như vậy] Nhược Nhược vội vàng cầu xin hai thuộc hạ của Tề Diễm một chậu nước ấm và khăn lau rồi nhanh chóng giúp Tố Tố tẩy sạch những vết hoan ố kia. Nàng sợ chủ nhân tỉnh dậy, có khi nào vì nhìn thấy cảnh thất thân này, không chịu nổi lại làm điều quẫn bách.
“Đừng…đừng…” Tố Tố trong cơn mê sảng không ngừng rên rỉ. Nàng dù có bị hắn làm nhục, cướp đi trinh tiết thì Tố Tố vẫn không một lời cầu xin, khuất phục. Chính vì vậy đêm qua Tề Diễm đã điên tiết hành hạ đến muốn đòi mạng.
“Chủ nhân, người đừng sợ, Nhược Nhược ở đây rồi!” Nhược Nhược vừa cài xong khuy áo ngoài cho Tố Tố, vội cầm lấy tay nàng trấn an.
“Nhược Nhược…” Tố Tố từ từ mở mắt, nước mắt còn vươn nơi khóe mi, nhìn thấy trước mặt mình là tiểu muội ngoan hiền, khẽ thở nhẹ.
“Chủ nhân, Nhược Nhược ở đây!” Nhược Nhược nghẹn ngào.
“Hình như ta mơ thấy một giấc mơ…” Chưa kịp nói hết, Tố Tố đã định thần lại. Cơn đau từ hạ thể ập đến báo cho nàng biết đó không phải là giấc mơ. Tề Diễm, tên man rợ, khốn khiếp kia đã cưỡng hiếp, cướp đi sự trong trắng của nàng. Nhược Nhược nhìn thấy tia phẫn nộ trong đôi mắt đang đỏ ngầu của Tố Tố. Nhược Nhược muốn tìm cách an ủi, nhưng không biết nói thế nào cho phải. Trong truyện Diệp Tố Tố cùng Tề vương cũng phát sinh quan hệ nhưng trải qua lần đầu là cam tâm tình nguyện, là sẵn sàng dâng hiến, cảm giác sẽ dễ chịu hơn Tố Tố nàng bây giờ. Nàng là bị cưỡng hiếp, lại còn do chính cái tên đáng ghét kia gây ra. Nàng hận, nhưng nàng biết làm gì hơn đây. Câu chuyện phải đi theo chiều hướng đó, dù bằng cách này hay cách khác. Là Diệp thần y cam tâm tình nguyện hay Diệp Tố Tố quyết không khuất phục thì vẫn bị hắn nắm trong tay mà chà đạp, cưỡng bách. Nhưng nếu bảo nàng phải dâng hiến như Diệp thần y, nàng nhất định thà chết còn hơn. Kết quả nàng lại bị đau đến sống dở chết dở.
Nhược Nhược nghĩ rằng chủ nhân sẽ tức giận mà làm ra hành động không đúng nhưng trong cơ thể đó sao lại có sự trấn định vô biên đến thế. Tố Tố chỉ là siết nhẹ lòng bàn tay, rồi từ từ thả lỏng, đón nhận hết thẩy như sự an bài.
“Chủ nhân, sự việc như thế nào, người có thể nói rõ cho Nhược Nhược biết không?” Tại sao khi không bọn người kia sau khi lấy được giải dược liền trở mặt, bắt cóc còn hãm hiếp dân nữ nhà lành. Nhược Nhược muốn biết rốt cuộc Tố Tố sau khi chấn thương ở đầu thay đổi thành bộ dạng này là vì sao.
Tố Tố dù sao cũng không am hiểu y thuật, đành kể lại cho Nhược Nhược việc mình lấy máu làm thuốc giải cho Tề Diễm.
“Chủ nhân, người có biết người chỉ có thể lấy máu ba lần không, nếu lấy máu lần thứ ba người sẽ…” Nhược Nhược hoảng sợ thốt lên.
“Ta biết, ta sẽ chết!” Tố Tố bình thản nói.
Chủ nhân đâu phải không biết chuyện này, tại sao lại liều mạng hy sinh một giọt máu quý giá như vậy.
“Nếu biết, sao người còn…”
“Chuyện này có nguyên do của nó, ta không thể nói cho em biết được nhưng ta cũng chỉ muốn kết thúc chuyện này thật sớm để chúng ta trở lại cuộc sống bình thường trước đây mà thôi”
Nhược Nhược hồ nghi nhìn Tố Tố. Chủ nhân nói năng thật khó hiểu nhưng chủ nhân đã nói vậy, nàng thân là người hầu cận, chủ nhân muốn thế nào nàng sẽ nghe theo. Chỉ là…
“Chủ tớ các ngươi hàn huyên đủ chưa?” Giọng nói băng lãnh vang lên bên ngoài.
Tề Diễm và bốn thuộc hạ đã có mặt ở trong phòng. Tố Tố ra hiệu bằng mắt cho Nhược Nhược, cả hai dìu nhau tiến ra bên ngoài.
“Công tử, chủ nhân nhà ta đã hảo tâm chế đan dược giải độc cho người. Sao người lại lấy oán trả ơn?” Nhược Nhược dìu Tố Tố một bên, mặt không chút sợ hãi đối chất cùng một đám nam nhân uy hiếp hai nữ tử bé nhỏ.
“Vậy thì hỏi chủ nhân của cô nương đã khiến chủ nhân của bọn ta trải qua chuyện gì?” Thập Nhất thay chủ nhân lên tiêng.
“Các ngươi toàn là đấng nam nhi trai tráng, chỉ biết ăn hiếp hai cô nương chân yếu tay mềm bọn ta thôi sao?” Nhược Nhược vẫn tỏ ra hung hăng.
“Chủ tớ các ngươi thật không biết trời cao đất dày, còn ở đây ăn gan hùm mật gấu lớn tiếng. Để thuộc hạ tiễn họ lên đường cho nhanh, nói nhiều làm gì” Thập Tứ hùng hổ quát.
“Được, vậy thì cùng đồng quy vụ tận” Tố Tố mặt không biến sắc nói.