CHƯƠNG 11
Diệp Thương hai ngày không xuất hiện.
Trong lòng Triệu Lỗi có cảm giác không ổn, hắn ta muốn lùi về sau, nhưng nghĩ đến sau khi về, phải đối mặt với chất vấn của Vương Vệ, trong lòng hắn ta nhịn không được run lên, so với Vương Vệ, Triệu Lỗi muốn đối mặt với Diệp Thương hơn.
Hắn ta vẫn không biết tuyết sâm đã bị Diệp Thương ăn.
Lâm Phong là em trai ruột của Lâm Vân, người ở trên thế giới này cũng không đến mức không thể chịu nổi như Triệu Lỗi nói, ít nhất là Lâm Vân đối với Lâm Phong, vô cùng tốt, hai người cùng nhau tu luyện, cùng nhau gia nhập ngoại môn của Linh Võ Tông, cùng nhau mơ ước tiến vào nội môn.
Lúc này Lâm Phong đột nhiên bị giết, Lâm Vân bắt buộc phải báo thù, dù là đuổi đến chân trời góc bể, cũng muốn giết Diệp Thương.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ không biết Diệp Thương đã nuốt tuyết sâm, chữa trị đan điền, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn đến đáng sợ.
Ngay vào ngày thứ ba, trên bầu trời lại bắt đầu có tuyết, tuyết như lông ngỗng lại lần nữa rơi xuống.
Diệp Thương khoanh chân ngồi ở phía sau một tảng đá lớn, vận chuyển Thiên Lôi Tôi Thể quyết, linh khí thiên địa bốn phía, nhanh chóng tụ về phía Diệp Thương, gống như một dòng suối hẹp dài, xuyên qua từng lỗ chân lông đi vào kinh mạch trong cơ thể, sau khi qua gần nửa chu thiên vận chuyển, những năng lượng này lần nữa bị trái tim hấp thu.
Một màn như vậy, hai ngày qua Diệp Thương cũng đã thấy quen rồi, năng lượng mà trái tim hấp thu, cũng không tính là thuần khiết, nhưng mà năng lượng trả lại, lại thuần khiết một cách đáng sợ.
Một luồng năng lượng màu bạc, từ viên cầu trong trái tim chảy về lại, dũng mãnh tiến vào máu tươi, da thịt, xương cốt, còn có vào trong đan điền.
Trong đan điền, chân khí mà Diệp Thương tu luyện Thiên Lôi Tôi Thể Quyết, được giữ ở đây, đây là chân khí màu bạc, bên trong chân khí còn có ánh điện lập lòe không quá thu hút.
Một luồng năng lượng tinh khiết mạnh mẽ tiến vào đan điền, cả đan điền hơi run lên, sau đó, những năng lượng màu bạc này bắt đầu tăng vọt lên.
“Oanh!” Đan điền rung động, năng lượng màu bạc đang lột xác…
Diệp Thương mở mắt, trên lông mi có một bông tuyết rơi xuống, trong mắt Diệp Thương có sự rung động: “Đột phá, chân khí tầng thứ hai, chỉ mất hai ngày.”
Chỉ trong hai ngày lại lần nữa đột phá, thiên tư của Diệp Thương quả thật là cao đến đáng sợ. Tốc độ tu luyện như vậy, cho dù là đệ tử nội môn cũng phải rung động.
“Chân khí tầng hai, có thể so với thể chất mãnh cấp bốn, đến lúc tính sổ rồi.” Diệp Thương cuồng hỉ, trong mắt hiện lên một ánh sáng lạnh, trong lòng tràn ngập sát ý.
….
Triệu Lỗi cùng với Lâm Vân đang trên đường dầm tuyết đuổi theo
“Sắp ba ngày rồi, vẫn không có tung tích của Diệp Thương.” Tuyết rơi trên mặt lạnh buốt, trong lòng Triệu Lỗi cũng lạnh, niềm tin đã không còn đủ.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Lâm Vân xoay người, lạnh lùng nhìn vào Triệu Lỗi.
Trên mặt Triệu Lỗi có một vẻ đau khổ, nói: “Ý của ta là hay là chúng ta lui đi, về đến tông phái, rồi lại nghĩ biện pháp giải quyết Diệp Thương.”
Lâm Vân lạnh lùng nói: “Ngươi cho là ta ngốc sao, một người đan điền bị phế, còn có thể trở lại tông phái? Muốn về ngươi tự về đi, ta nhất định phải giết chết Diệp Thương, báo thù cho anh em của ta.”
Triệu Lỗi nhìn Lâm Vân, muốn nói gì đó, nhưng lại nén lại.
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Trong mắt Lâm Vân có sự mỉa mai: “Anh em trong mắt ngươi, chỉ là dùng để bán đứng, báo thù cho anh em rất không đáng. Nhưng mà trong lòng Lâm Vân ta đây, anh em chính là anh em, là người chí thân của ta.”
Triệu Lỗi không phản bác, bởi vì quan niệm của hai người không giống nhau. Đối với Triệu Lỗi mà nói, trừ bản thân mình ra người nào cũng có thể vứt bỏ, chỉ cần có thể có lợi.
Bây giờ hắn ta lo lắng nhất là, nếu cứ tiếp tục tìm kiếm, thức ăn của hai người cũng hết, hơn nữa cách khảo hạch nội môn cũng không còn xa, hắn ta còn phải nghĩ cách lấy một viên Chân Khí đan, để bản thân đột phá, thuận lợi tiến vào nội môn.
Triệu Lỗi đã có ý muốn lùi lại, nhưng mà trong phút chốc, một cảm giác nguy hiểm xuất hiện từ đáy lòng, sau lưng một lần nữa xuất hiện một luồng gió lớn.
“Đi chết đi!”
Sau sự kiện Lâm Phong, bọn họ đã cẩn thận hơn rất nhiều, cho dù là đang nói chuyện, cũng không thả lỏng cảnh giác, Triệu Lỗi giận quát một tiếng, dao găm trong tay lập tức ra khỏi vỏ, đâm mạnh về phía sau.
“Bùm!”
Một tiếng vang nặng nề xuất hiện, Triệu Lỗi cảm thấy mình đấm vào một bức tường kín, thân mình lại không chịu được bay ra ngoài.
Lúc đang bay lùi ra, hắn ta nhìn thấy Diệp Thương đang thu quyền, một kích trước đó, dao găm đâm vào trên nắm tay Diệp Thương, nhưng chỉ rạch qua cánh tay của đối phương, cũng không chặt đứt ngón tay.
Lòng Triệu Lỗi đã chìm xuống đáy cốc, thân thể cường tráng của Diệp Thương, làm hắn ta cực kỳ chấn động.
“Diệp Thương, nạp mạng đi!”
Lâm Vân quát lớn một tiếng, vụt một tiếng rút trường đao ra, ánh đao lập lòe bổ về phía Diệp Thương.
Tinh Quang đại lục, Chân Khí Cảnh chia thành mười hai tầng, chiến kỹ chia làm ba cấp, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, trước mắt cho dù là Diệp Thương hay là mấy người Triệu Lỗi, cũng chỉ biết chiến kỹ tam lưu mà thôi.
Chiến kỹ tam lưu, Phách Phong Đao.
Đao vừa ra, mạnh mẽ uy lực, giống như chém gió rẽ sóng, kiên cường dũng mãnh.
Ánh đao như cuồng phong, xuất hiện trước mặt Diệp Thương, dưới thế công như vậy, Diệp Thương không thể không lùi lại.
Lần đầu đánh lén không đắc thủ, Lâm Vân liều mạng mà công kích, khiến cho Diệp Thương rơi vào thế hạ phong, nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng lạnh, xuất hiện từ một mặt nghiêng khác, chính là Triệu Lỗi, muốn bắt lấy cơ hội giết Diệp Thương.
Trong mắt Diệp Thương lộ ra sát ý, cứng rắn chống lại một đao của Lâm Vân, né qua một kích ở chỗ hiểm của Triệu Lỗi, đánh về phía ngực của Triệu Lỗi.