Giới thiệu
Tình là một thứ tình cảm rắc rối, một khi đã lao đầu vào nó bạn chỉ có thể khuất phục nó hoặc cố gắng dứt nó ra và nhận lấy sự thương tổn!Vậy hà cớ gì con người đã biết à vẫn cứ lao đầu vào? Chỉ có thể bằng một từ "yêu".Phải! Chính là từ này! Một từ như con dao hai lưỡi: một là lụy hai là hận!Yêu 4 năm rồi thì đã sao? Chấp nhận mọi thương tổn vì người mình yêu như thế nào cũng không bằng một câu nói của ả. người không có nhân tính đó thảnh thơi mà sống cuộc sống được coi như ngọt ngào của họ? Tô Ái Hân cô đã sống 24 năm trên trái đất, cuộc sống của cô trước giờ toàn là suy nghĩ cho người khác đã đến lúc cô phải tự sống cho chính mình, tự giành lấy cuộc sống mà cô đáng được sống ruy nghĩ cho người khác đã đến lúc cô phải tự sống cho chính mình, tự giành lấy cuộc sống mà cô đáng được sống rồi.
Chương 1 : Nhận ra.
"Chát"
Tiếng kêu như xé cõi lòng.
Tô Ái Hân một tay ôm mặt một tay vịn vào thành ghế để mong giữ lại chút cân bằng cuối cùng.
Cô vẫn chưa thể nào tin vào những chuyện đang xảy ra. Cô vẫn không thể tin rằng người đàn ông từng hứa sẽ bao bọc, ôm ấp chở che cho cô đến hết cuộc đời lại đang dùng vòng tay ấy để ôm ấp người phụ nữ khác mà người đó lại chính là người bạn thân nhất của cô - Sở Băng Tâm.
- Băng Tâm...cậu...?
- Nếu mọi chuyện đã đến mức này thì tôi và Duy Quân cũng không giấu cậu nữa! Tôi đã có cốt nhục của anh ấy. Nếu cậu còn tính người thì nên chúc phúc cho chúng tôi.
Ái Hân hai tay ôm đầu, cố gắng lắp ghép từng câu, từng chữ của Băng Tâm vào trong bộ não đang rối bời của mình.
"Cốt nhục?" "Chúc phúc?".
Càng nghĩ càng khiến tâm trí của cô càng thêm rối loạn. Cô chạy đến chỗ của Duy Quân, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của hắn, miệng lắp bắp, phải khó khăn lắm cô mới nặn ra được từng chữ một.
- Duy Quân...Anh nói đi...Hai người đang đùa em thôi đúng không? Nếu vậy thì hãy làm ơn dừng lại đi...không vui chút nào đâu!
Duy Quân hất mạnh tay khiến Tô Ái Hân mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
- Chưa nghe rõ hay sao mà cần tôi nhắc lại? Người tôi yêu bây giờ chỉ có Băng Tâm! Là Băng Tâm cô nghe rõ chưa?
- KHÔNG...! Không phải , anh đang nói dối. Anh từng hứa sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp anh nhớ không? Anh còn nói là muốn có một đứa con bụ bẫm với em mà! Anh nhớ đi làm ơn nhớ lại đi!....
- Con ư? Vậy cô nói xem tôi cưới cô đã gần 4 năm vậy con của tôi đâu? Là phụ nữ ngay cả một chuyện nhỏ như thế cũng làm không nổi thì cô còn muốn cái gì?
- Không...không phải đâu anh...mọi...
Duy Quân càng nói càng thêm tức giận. Không phải thiên chức của người phụ nữ là sinh con đẻ cái hay sao? Ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà cô ta cũng không làm được.
Cô ta còn làm phụ nữ để làm gì chứ !? Uổng công hắn ta còn giúp cô nói với mẹ hắn là tử cung cô có một chút vấn đề nên chưa mang thai được. Khiến hai mẹ con hắn trở mặt với nhau.
Giờ nghĩ lại tử cung cô ta sao lại yếu chứ? Chẳng phải như Băng Tâm nói là cô ta lẳng lơ với nhiều thằng khác hay sao?
Hai tay của Ái Hân vẫn giữ chặt lấy tay hắn ta, nhất quyết không buông.
Hắn ta giờ nhìn cô là thấy ghê tởm, nói gì tới đụng chạm da thịt. Hắn ta hất tay cô ra còn không quên cho cô một cái bạt tai.
Ái Hân đứng đờ đẫn một lúc nhìn hắn. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cứ đứng nhìn hắn ta như thế. Má phải cô bắt đầu đỏ ửng in rõ dấu năm ngón tay, cơn đau từ má khiến cô tỉnh táo đôi chút.
- Hành lí của cô để ngoài cửa! Biến cho khuất mắt tôi!
Nói rồi Duy Quân dùng vũ lực lôi Ái Hân ra ngoài, để một mình Băng Tâm đứng trong nhà nở nụ cười đầy thỏa mãn.
- Không...Duy Quân...nghe em nói đã...nghe em...
Lời còn chưa nói hết câu, nỗi oan còn chưa được sáng tỏ thì cánh cửa đã vội phũ phàng mà đóng lại!
Tô Ái Hân thẫn thờ bước khỏi nơi mình từng coi là tổ ấm, khỏi nơi chỉ toàn mùi giả tạo.
Đây là bản chất thật của tình yêu đấy ư?
Tô Ái Hân như không còn có chút sức sống. Cô lê bước đi mãi và cuối cùng dừng ở một cây cầu.
Những câu nói cay độc của họ cứ vang mãi bên tai cô "Tôi đã có cốt nhục với Duy Quân", "Người tôi yêu bây giờ là Băng Tâm!Là Băng Tâm...", "Tôi cưới cô đã 4 năm vậy con của tôi đâu? Là phụ nữ ngay cả chuyện nhỏ như thế cũng không làm nổi thì cô còn muốn cái gì?", "Nếu còn tính người hãy chúc phúc cho chúng tôi".
Những lời nói đó cứ vang bên tai cô như một đoạn ghi âm được bật chế độ lặp lại. Hai người họ đã chà đạp lên sự tin tưởng của cô giờ còn cứa cô từng nhát vào tim. Họ thật là những người tàn nhẫn.
Cô khẽ nở môt nụ cười chua chát, cô mỉa mai chính bản thân mình. Người ta nói cô là sao chổi, nói vì cô đen đủi nên hại chết bố mẹ của mình. Những người mà cô yêu thương trân trọng nhất đã rời bỏ cô mà đi, chỗ dựa duy nhất của cô là Duy Quân, còn lúc này, chỗ dựa giả tạo đó đã hết giờ đồng nghĩa với việc cô phải từ bỏ nó, mà cho dù cô không muốn từ bỏ thì đó cũng là chuyện bất khả thi.
Khi một trong hai người đã chẳng còn chút tình cảm thì mối tình đó cũng sẽ theo thời gian mà lãng quên vào quá khứ.
Nếu trên đời đã chẳng còn ai để cho cô dựa dẫm , để cho cô cảm thấy được chở che và bao bọc thì sống trên đời này với cô còn nghĩa lí gì?
Vậy chi bằng giải thoát để vùi chôn cuộc sống nhuốm màu đen này không phải tốt hơn sao?
Tô Ái Hân nhắm mắt để giọt nước mắt cuối cùng lăn khỏi má. Phải đây là giọt nước mắt yếu mềm cuối cùng của cô.
Khẽ nở một nụ cười đầy giễu cợt, cô gieo mình xuống dòng nước mát lạnh để đi tới một nơi nào đó - nơi hạnh phúc đích thực đang chờ cô!
- Ba mẹ...hãy đợi con!