Chương 8: Sủng nam
Hắn dường như không quan tâm lắm, cô chỉ biết gật đầu mà nghe theo. Bởi vậy sao lúc cô vừa đến đã thấy Trần Chân đứng ở bên ngoài, lại còn dùng ánh mắt bát quái nhìn cô. Thôi xong rồi, trong mắt Trần Chân bây giờ cô chính là nam sủng của vương gia nhà hắn, cô thật muốn gào thét trong lòng, cô không có, cô không phải là nam sủng.
Bên ngoài có tiếng binh lính vội vã, Trần Chân nhận mật thư trong tay người kia rồi vội đi vào. Y quên mất việc bên trong còn có người, bị một màn ái muội trước mắt doạ cho mất mật. Y vội cúi xuống, chỉ dám nhìn mũi chân mình, da đầu tê dại. Có trời mới biết, Trần Chân lúc này chỉ muốn thu nhỏ sự tồn tại của mình xuống, nhưng việc quân cấp bách hắn chỉ đành đứng yên không dám lên tiếng.
Cô đẩy Lý Long Mộc ra, lui qua một bên, chẳng khác nào bị người ta bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu. Bàn tay cô vô thức tự giật giật gấu áo của chính mình, bây giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh ra ngoài, nhưng mà chân cũng chẳng dám nhúc nhích, cô sợ hắn lại nỗi giận như lần trước.
Chân mày Lý Long Mộc hơi nhíu, hắn nhìn kẻ phá đám đang đứng trước mặt.
"Có việc gì?"
Trần Chân thở ra một hơi, dõng dạc báo cáo quân tình.
"Bẩm vương gia có tin từ Vị Xuyên, Cao Miền đang cho quân vào sông Giang Tử."
Mày kiếm hắn càng ngày càng nhíu chặt hơn, giọng trầm lạnh thêm vài phần.
"Cao Miền muốn đánh Vị Xuyên?"
"Vâng, tàu chiến đã bắt đầu vào địa phận Giang Tử rồi thưa vương gia."
Cao Miền hắn là một tên cáo già, nhiều năm như vậy ẩn nhẫn ở vùng phía bắc Châu Ly, một năm nổi loạn vài lần. Gần đây lại muốn cùng Đại Lý liên minh, cho nên hắn mới phải đến Biệt Kinh này trấn giữ cũng gần một năm. Đại Lý vì thấy hắn ở đây mà không dám làm càn, nếu bây giờ hắn mang binh đi Vị Xuyên, có khi đây lại là kế dương đông kích tây.
"Đế Đô có tin gì không?"
"Bẩm vương gia, thái tử lãnh 20 vạn binh đi dẹp loạn Cao Miền, nhưng chúng ta chỉ có 20 vạn, Cao Miền có đến 50 vạn quân, chỉ e không địch nổi."
"Gửi mật hàm cho hoàng huynh, chỉ cần giữ chân Cao Miền đợi bản vương đến."
Lần này hắn không thể không đi, nếu Cao Miền chiếm được Vị Xuyên thì đồng nghĩa với hắn sẽ chiếm được cả vùng Đông Bắc. Một khi chiếm được cả vùng Đông Bắc, hắn nhất định sẽ xưng vương, lúc đó muốn dẹp càng không dẹp nỗi. Trần Chân lo lắng nhìn hắn.
"Vương gia nếu người lãnh binh đi Vị Xuyên vậy Biệt Kinh phải làm sao? Đại Lý nhất định sẽ thừa cơ nổi dậy, chúng ta kiềm bọn họ lâu như thế."
Cô tuy không hiểu về binh đao, nhưng mà nghe hai người họ nói chuyện, lần đầu tiên cô cảm nhận chiến tranh đang đến gần. Cô bỗng phát run, nếu chiến tranh thật sự xảy ra thì phải làm sao?
Hắn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có cách đó mà thôi, Ngự Anh Đế thông minh mưu trí, hắn nhất định biết thế nào mới là có lợi nhất cho Đại Lý.
"Bản vương viết một bức thư, ngươi hộ tống sứ giả mang qua bên kia Đại Lý, giao cho trấn thủ thành Liễu Quách."
Hắn rất nhanh viết một bức thư, cũng không biết là viết gì, gấp gọn lại bỏ vào bì thư lấy ấn tín ấn lên phong thư, nhìn về phía cô đang đứng.
"Thạch lại đây."
Cô đến trước mặt hắn, nhìn phong thư trên tay hắn cô đoán được sứ giả mà hắn bảo Trần Chân hộ tống là cô.
"Bản vương muốn ngươi đi, ngươi làm được không?"
Cô vẫn yên lặng không lên tiếng, hắn đưa tay xoa đầu cô, giọng dịu dàng ôn nhu.
"Yên tâm Trần Chân sẽ bảo hộ ngươi, dù hai bên có động binh đao, quy tắc nhà binh không động đến sứ giả. Ngươi có thể giúp bản vương không? Thư này quan trọng, bản vương chỉ tin tưởng ngươi."
Hắn dùng hết tâm tư giảng giải cho cô, còn cô một chút cũng không phản ứng.
"Thạch."
Hắn gọi to lúc đó cô mới hoàn hồn, nãy giờ cô cứ mãi nghĩ tận đẩu tận đâu.
"Thạch sẽ đi, người yên tâm Thạch sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Được rồi lên đường đi, đi sớm về sớm."
Cô đi ra đến cửa trướng lòng suy nghĩ gì đó, quay đầu nhìn về phía hắn. Hắn nói hắn sẽ lãnh binh đi Vị Xuyên, vậy khi cô trở lại hắn sẽ không còn ở đây nữa. Nơi đó có chiến tranh, cô bỗng sợ, sợ lỡ hắn xảy ra chuyện. Hắn là người duy nhất cho cô chỗ dựa, thật lòng đối xử tốt với cô ở thế giới này.
"Gia… phải thận trọng bình an chờ Thạch về."
Cô mở miệng còn không phát hiện giọng chính mình hơi run. Tim hắn bỗng có một cỗ ấm áp, hắn ôn nhu cười như trấn an.
"Được, bản vương hứa với ngươi."
Cô cùng Trần Chân lên thuyền qua bên kia sông. Đây là sông Kinh Mã, vùng đất này là vùng phía bắc của Thiên Lý Quốc có tên là Biệt Kinh, nghĩa là đất ở xa kinh đô nhất. Bên kia sông chính là lãnh thổ Đại Lý đất Mạn Bắc.
Dù nói là cách một con sông nhưng sông Kinh Mã này rộng vô cùng. Đã đi gần nửa ngày, doanh trại chỉ còn lại những chấm bé li ti phía sau cô và Trần Chân, tựa như mỗi lần ngồi trên máy bay nhìn xuống thành phố, vô cùng bé nhỏ và xa vời.
Thấy cô căng thẳng Trần Chân cũng tìm chuyện để nói cho cô bớt lo.
"Anh Thạch anh yên tâm, vương gia nhà chúng ta xưa nay liệu sự như thần. Vương gia để anh mang thư đi hẳn là biết sẽ không có nguy hiểm gì, chỗ nguy hiểm vương gia sẽ không để anh đi đâu."
"Trần Chân tôi hỏi anh Cao Miền rất lợi hại sao? Còn nguy hiểm hơn cả Đại Lý à?"