Chương
Cài đặt

Chương 6: Đuổi đi

Vậy thì từ giờ cô phải để ý một chút nếu để gia hiểu lầm, sau này có trăm cái đầu cũng không giữ nỗi mạng cô. Đêm đến khi cả doanh trại chìm vào giấc ngủ, cô gom quần áo đi thật nhẹ nhàng, chọn chỗ vắng vẻ nhất trong con suối mà tắm. Mỗi ngày Trần Chân cùng đám binh sĩ đều rủ cô đi tắm nhưng cô đều từ chối khéo, bảo bọn họ mình ngại tắm chung. Cứ mỗi lần trốn đi tắm cô cảm thấy tim mình giống như sắp rớt xuống đất vậy, quá mệt mỏi.

Hắn ở trong trướng nhìn bóng lưng Thạch vội chạy đi, có phải hắn làm hơi quá rồi không. Những ngày qua hắn không hiểu nỗi chính mình, mỗi lần nhìn thấy Thạch hắn cư nhiên lại muốn cùng y thân mật, muốn thấy y cười, muốn thấy y lẽo đẽo theo sau hắn. Hắn xưa nay không gần nữ sắc giờ lại nảy sinh là thứ tình cảm kỳ lạ với y, có phải hắn điên rồi hay không.

Đêm tối hắn một mình luyện kiếm, mồ hôi ướt đẫm càng luyện tâm càng loạn, hắn vung một kiếm chẻ đôi thân trúc.

Trần Chân khó hiểu có phải hôm nay vương gia hắn có gì buồn phiền hay không, tự nhiên lại một mình ra sau núi luyện kiếm.

Vương gia luyện đến ba canh giờ rồi, sương khuya cũng đã xuống ướt đẫm vai áo. Y không dám tiến lên gọi, bởi y biết khi vương gia luyện kiếm chỉ có kẻ chán sống mới dám lại gần. Một đêm không ngủ, hắn trở về đã là gà gáy canh ba.

Giống như mọi ngày canh năm cô liền đến, vừa vào đã thấy hắn một thân y phục gọn gàng.

"Gia nay người dậy sớm vậy sao? Thạch lấy nước cho người rửa mặt nhé?"

"Không cần, bản vương rửa rồi, không có việc gì từ mai ngươi không cần đến nữa, đến chuồng ngựa chăm sóc ngựa đi."

Giọng hắn không ôn nhu như mọi ngày, có mấy phần lạnh nhạt. Cô không hiểu chẳng lẽ cô làm gì chọc đến hắn rồi sao, sao lại bị cho đi dọn chuồng ngựa.

"Gia, Thạch làm sai ở đâu sao ạ? Nếu Thạch sai gia phạt cũng được, mắng cũng được nhưng đừng đuổi Thạch được không!"

Cô trưng ra bộ mặt uẩn khúc đáng thương, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hắn. Chạm phải ánh mắt cô hắn cúi người nhìn vào thư áng, giọng vẫn lạnh tanh.

"Đi đi, bản vương không muốn nói lại lần hai."

Cô hậm hực ra ngoài, đến cùng là cô đã làm sai ở đâu chứ, bây giờ thì hay rồi vô duyên vô cớ bị đuổi việc mà không có lý do. Cuộc đời đúng là lên voi xuống chó mấy hồi, cô không cam tâm ngồi thụp xuống trước cửa lều mà khóc ngon lành.

Trần Chân từ xa nghe tiếng khóc liền chạy đến, hắn ngồi xuống bên cạnh vỗ vỗ vai cô.

"Anh Thạch anh sao thế? Sao tự nhiên lại khóc? Ai không biết còn tưởng anh là nữ nhân đấy, nam nhân ai lại khóc thế kia."

Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn Trần Chân uất ức, điệu bộ hoa lê ướt mưa này làm Trần Chân cũng thoáng giật mình.

"Nam nhân thì sao, ai quy định nam nhân không được khóc à."

Cô vẫn không ngừng sụt sùi, Trần Chân càng lúng túng vì hắn nào biết dỗ dành ai bao giờ, nữ nhân khóc hắn còn không biết dỗ chứ đừng nói là dỗ nam nhân.

"Anh có chuyện gì sao?"

"Vương gia đuổi tôi rồi, còn bắt đi chăn chuồng ngựa."

Tuy là Thạch đến không lâu nhưng hắn theo vương gia lâu như vậy nhìn cũng biết, mỗi ngày vương gia đối với Thạch vô cùng tốt, ngay cả phần ăn cũng là dặn xuống cho thức ăn ngang hàng với hắn, sao có thể tự nhiên đuổi đi chăn ngựa. Đêm qua vương gia lại tâm tình cực không tốt, một mình luyện kiếm đến tận canh ba. Trần Chân nghi ngại nhìn cô.

"Thạch, có phải anh đã làm gì khiến vương gia nỗi giận không? Hôm qua ngài ấy luyện kiếm đến tận canh ba."

"Không có tôi còn không biết mình đã làm gì, gia không nói một lời đã đuổi rồi."

"Cố nhớ lại xem, vương gia sẽ không đuổi anh mà không có lý do đâu."

Cô cố nhớ thật kỹ hình như cô không có làm gì hết, hôm qua hầu gia viết chữ sau đó gia còn giúp cô lau mực trên mặt. Khoan đã lau mực, lúc đó cô đã làm gì nhỉ? Hình như là tránh đi, lùi lại phía sau còn vội vàng đi ra như bỏ chạy, cũng không chỉnh sửa giường ngủ cho hắn như mọi ngày. Thôi xong rồi phản ứng của cô lúc đó quá lớn, chắc là gia thấy cô như vậy cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Không được hay cô vào trong giải thích nhỉ? Nhưng mà như vậy càng không được, lỡ như gia giận quá hoá thành thẹn thì chẳng phải sẽ vứt cô ra khỏi quân doanh luôn sao, như thế cô chỉ có chết là cái chắc. Cô ảo não đứng dậy, chăm ngựa thì chăm ngựa vậy, ít ra còn có chỗ ăn chỗ ngủ.

Hắn ngồi bên trong nghe được tiếng khóc lòng càng rối loạn, muốn đi ra lại thấy Trần Chân ở đó, bước đi cũng tự giác quay về chỗ. Hắn thật sự không biết bản thân phải làm thế nào, đành cách xa một chút, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

Hắn ngồi xuống tập trung luyện chữ, vô thức lại viết ra một chữ "Thạch", để tâm mình không loạn nữa hắn lại cầm kiếm ra sau núi.

Từ thư đồng lại bị đẩy xuống làm thằng dọn chuồng ngựa, giống như từ con vua bị giáng thành kẻ ăn mày vậy. Cô ảo não chẳng buồn làm, cũng may là người quản ngựa là một lão ông vô cùng tốt bụng. Thấy cô thân người mảnh mai không làm được việc nặng, cho nên chuồng ngựa cũng không để cô dọn. Thay vào đó cô chỉ việc cho ngựa ăn, cắt cỏ cho ngựa ở bãi cỏ phía đông bờ sông, sau đó sẽ có người đánh xe mang về.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.