Chương 5
" Thẩm Bạch Phong! "
Đồng Giai Nhiên cắn vào môi Trương Tử Danh, theo phản xạ hắn buông cô ra xoa môi. Cô ngay lập tức tát hắn một cái, lực của một cô gái như cô không đủ để làm hắn rát mặt nhưng cũng chứng tỏ được rằng cô không hề còn tình cảm với hắn nữa.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Bạch Phong đang siết chặt tay thành nắm đấm, ba vạch ghen hằn trêи trán nhưng có chút gì đó giống như đang căm hận Trương Tử Danh thì đúng hơn. Đôi mắt Đồng Giai Nhiên thê lương, ai oán nhìn anh, nó dường như đang thay chủ nhân mình giải thích.
Cô muốn nói cho anh biết mọi chuyện không phải do anh nhìn đâu, thực ra...là Trương Tử Danh cưỡng hôn cô, cô đã cố gắng đẩy hắn ra rồi nhưng không được.
Túm lấy chiếc ghế gần đấy, Thẩm Bạch Phong hầm hầm giơ cao định phang vào đầu Trương Tử Danh, Đồng Giai Mẫn sợ đánh động đến ban giám hiệu nên ngăn cản anh:
" Thẩm Bạch Phong, anh đừng làm loạn!"
" Không liên quan tới cô. Cút!"
Lửa đang cháy bập bùng đỏ rực tự dưng bị nước ngăn cản, Thẩm Bạch Phong tức giận đẩy mạnh Đồng Giai Mẫn ra khiến cô lảo đảo chập choạng ngã ra sao. Không biết có phải do trái tim mách bảo hay không mà anh thả chiếc ghế xuống quay lại đỡ cô. Giây phút hai người chạm mặt nhau, nhìn nhau thật lạ!
Đôi mắt ấy...
Thẩm Bạch Phong nhìn Đồng Giai Mẫn hồi lâu, anh dường như bị thôi miên bởi đôi mắt to tròn trong sáng ấy. Hình như đã anh từng gặp đôi mắt này trong quá khứ.
" Cẩu ca, mắt em có bụi...Cẩu ca..giúp em..."
Đầu óc Thẩm Bạch Phong bỗng nhiên quay cuồng, nó ẩn hiện lên hình ảnh một bé gái tóc ngắn có đôi mắt tròn ấy, anh đã tự đấm vào đầu mình để quên đi nhưng không thể. Anh ngã xuống ngay trong vòng tay của Đồng Giai Mẫn, xung quanh bỗng chốc mờ dần, rồi tối sầm lại..
Sau khi từ từ tỉnh dậy, người thẩm Thẩm Bạch Phong gặp đầu tiên không phải là Đồng Giai Nhiên mà là cô, Đồng Giai Mẫn. Anh có chút không vui, cũng có chút thất vọng. Nhìn cô gái túc trực bên mình, anh bất mãn hỏi :
" Tiểu Nhiên đâu?"
Đồng Giai Mẫn vừa rót nước cho anh vừa đáp lại:
" Chị ấy bị Trương Tử Danh kéo đi rồi!"
Ngay lập tức Thẩm Bạch Phong bật dậy khỏi giường, anh mặc kệ cái đầu vẫn còn nhức chạy đi tìm Đồng Giai Nhiên. Đồng Giai Mẫn sợ anh lại bị như sáng nay nên chạy theo.
Cô theo anh rời phòng y tế chạy xuống sân vận động của trường, Trương Tử Danh và Đồng Giai Nhiên đang đứng nói chuyện với nhau. Cuộc trò chuyện giữa họ không có vui vẻ, toàn những lời cay đắng, nghiệt ngã:
" Đồng Giai Nhiên, em yêu Thẩm Bạch Phong nhất định không có tương lai."
Trương Tử Danh kéo tay Đồng Giai Nhiên lại như muốn khuyên cô nên từ bỏ Thẩm Bạch Phong, quay lại với hắn.
Nhưng Đồng Giai Nhiên lại dứt khoát gạt tay hắn ra, thẳng thừng tát hắn một cái:
" Không có tương lai nhưng ít nhất còn tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần. Đồ tra nam!"
Đưa tay lên má vuốt ve chỗ vừa bị đánh, Trương Tử Danh nở nụ cười tà mị:
" Em sẽ phải hối hận, Đồng Giai Nhiên."
Thẩm Bạch Phong bấy giờ cũng lộ mặt, anh công khai đứng cạnh Đồng Giai Nhiên, kéo cô vào lòng mình, giang tay che chở cho cô. Khác với con mắt dịu dàng trìu mến khi nhìn người mình yêu, đối mặt với Trương Tử Danh đôi mắt ấy như lóe lên lửa, hằm hằm căm hận.
Sau khi Trương Tử Danh bỏ đi, Thẩm Bạch Phong choáng váng mà ngồi xuống ngay tại sân. Đồng Giai Nhiên lo lắng không thôi, cô khóc không thành tiếng hỏi anh. Thẩm Bạch Phong hài lòng mãn nguyện vuốt mái tóc cô, trầm giọng nói nhưng xem ra lại giống như đang cầu xin cô:
" Đừng rời xa anh, được không?"
" Em hứa, em sẽ không bao giờ rời xa anh. "
Nghe được câu nói này của Đồng Giai Nhiên, Thẩm Bạch Phong không còn cảm nhận được những cơn đau đầu ập đến nữa, thay vào đó là sự vui mừng và niềm hạnh phúc. Anh kéo cô lại gần mình đặt trêи môi cô một nụ hôn, họ hôn nhau ngay trước mặt Đồng Giai Mẫn.
Đằng sau vọng lại một âm thanh khe khẽ, Thẩm Bạch Phong và Đồng Giai Nhiên dường như không biết có một đôi mắt ở không xa vẫn nhìn anh chăm chú từ đầu đến cuối.
Đôi mắt ấy cứ thế mà tuôn lệ, dù muốn nén ngược vào trong thì cũng không thể làm được.
...
" Chị Tiểu Nhiên, chị ổn không đó, em gọi mãi mà không thấy chị nhấc máy?"
Đồng Giai Mẫn sốt ruột lo lắng hỏi Đồng Giai Nhiên. Đã gần 11 giờ rồi mà chị gái trưa về, cũng may hôm nay ba mẹ về nhà ngoại ăn đám giỗ nếu không thì nhất định sẽ đi tìm...
" Ưm..chị..chị..ưm..."
Đầu dây bên kia, một âm thanh ma mị vang lên khiến Đồng Giai Mẫn tùng mình. Cô liên tục gọi tên chị gái nhưng đáp lại là một tiếng tút dài.
Trong lòng cô rực lên một nỗi lo âu đáng sợ... Chẳng lẽ Đồng Giai Nhiên đang gặp nguy hiểm.
Nhưng cũng không hẳn vì đầu dây bên kia tràn ngập tiếng hoan ái của đôi nam nữ. Lẽ nào...không thể..Đồng Giai Nhiên nhất định sẽ biết chừng mực không mất kiểm soát như vậy được.
Người ta thường nói, đời người con gái khôn ba năm dại một giờ. Có lẽ áp dụng trong trường hợp này...Đồng Giai Nhiên quả thực đã...
Đối phương hẳn là Thẩm Bạch Phong rồi.
Cô mỉm cười trong đau khổ, trái tim cô như bị xé thành từng mảnh bị tình yêu bản thân mình dành cho anh dẫm nát.
Suy cho cùng...Đồng Giai Mẫn cô đã hết cơ hội.
Trong một căn phòng kín nào đó, lấn áp tiếng im lặng của màn đêm là tiếng hoan ái kịch liệt của đôi nam nữ. Nhưng điều ấy cũng không hẳn chứng tỏ rằng đôi nam nữ ấy tình nguyện dâng hiến cho nhau.
" Trương...ưm...Tử Danh, xin anh... tha ...tha..cho tôi...ưm.."