Chương 8: Bộ mặt khác của hắn
Sau khi tươm tất mọi việc vào sáng sớm, cuối cùng Tôn Giai Oánh cũng được hắn ôm ra khỏi nhà.
Ở phía đông Đế Đô có duy nhất một thảo nguyên rộng lớn dùng để nuôi ngựa và là đường đua độc quyền của giới thượng lưu. Phải nói là chỉ cần vào được đấy, nếu không phải người có thân phận địa vị cao, thì cũng là người được những người đó tự mình đưa vào.
Nói đến thế gia bậc nhất thì tất nhiên không thể thiếu Tôn gia, từ khi được Lạc Tử Khanh lên nắm quyền, Tôn gia bây giờ chính là con cự long khổng lồ đứng đầu toàn bộ Đế Đô. Các công ty lớn nhỏ trải rộng toàn bộ đất nước, kể cả bên Châu Âu cũng là tập đoàn tiêu biểu trong top đầu. Vậy nên, nếu nói những người khác đến nơi này thì chào đón hào phóng tự nhiên không kiêu ngạo không lấy lòng, thì Tôn Giai Oánh và Lạc Tử Khanh vừa xuất hiện chính là gây nên sóng to gió lớn cho tất cả mọi người.
Ai lại không muốn tiếp đãi vị khách tôn quý ngàn năm có một này, các công tử tiểu thư tập đoàn công ty cũng ngo nghoe rục rịch muốn tiến lại gần, chỉ cần lấy lòng được hai vị này thì sẽ không phải chịu đựng sắc mặt của bất kì kẻ nào cả, mà cũng chẳng một thế lực nào dám đả động đến bọn họ.
Thế nhưng nhìn thấy khí tràng lạnh lẽo của Lạc Tử Khanh liền không một ai dám giữ ý tưởng mơ mộng không an phận đấy nữa!
Thật không hổ danh là người đàn ông thương giới nghe đến liền sợ mất mật, chỉ cần thấy vậy thôi dũng khí mạnh mẽ cũng tan thành mây khói.
Bọn họ sợ đứng trước mặt hắn chân liền run lẩy bẩy, quên hết những gì mình định nói mất!
Mà nguyên do Lạc Tử Khanh khó chịu tất nhiên sẽ không ai biết rồi!
Ai có thể tưởng tượng được, đường đường là hung thần ác sát càn quét thương giới lại bởi vì không được ôm Tôn Giai Oánh mà tức giận?
Rõ ràng đang được hưởng diễm phúc ngọt ngào, ôm tiểu kiều thê mềm mại vào lòng lại bởi vì lũ người đáng chết này mà hạnh phúc tan vỡ. Tôn Giai Oánh kiên quyết ngồi xe lăn chứ không tình nguyện để hắn ôm đi, cô không muốn cả thế giới biết mình là phế nhân vô dụng, muốn đến một nơi cũng phải bị hắn ôm tới ôm đi! Lòng tự tôn của cô không cho phép điều đó xảy ra!
Vậy nên kể cả đẩy xe lăn Lạc Tử Khanh cũng không được làm, Tôn Giai Oánh tự mình đẩy bánh xe mà tiến về phía trước, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp vì tâm trạng vui vẻ mong chờ màrực rỡ vô cùng.
Nhân viên công tác e dè đến gần hai người. Hắn ta lo lắng mà run run, giọng nói nhỏ đến khó nghe:
- Hai, hai vị, muốn mua ngựa để đua sao? Chỗ chúng tôi vẫn còn hai chú ngựa Stay Thirsty và Lord Sinclair.
Bởi vì biết thân phận của hai người, hắn ta liền giới thiệu hai chú đắt nhất cho họ. Phải biết rằng dù giàu có như thế nào thì các cậu ấm cô chiêu, hay kể cả những người đứng đầu tập đoàn lớn cũng không dám bỏ một số tiền lớn như thế để mua ngựa chỉ để chơi. Vậy nên lần này hắn ta đành phải kí thác vào người đàn ông đáng sợ này và phu nhân của hắn thôi!
- Oánh Oánh, em muốn lấy con nào, Stay Thirsty nhé, trước kia em rất thích nó mà!
Tôn Giai Oánh chính là chiến sĩ đua ngựa, cô luôn chọn cho mình những chú có mã tốt nhất, không cần phải đẹp, quan trọng là có tiềm năng và thực lực!
Trước kia Lạc Tử Khanh cũng nuôi ngựa đua, chỉ là kể từ khi bị liệt chân thì tính khí của Tôn Giai Oánh thay đổi thất thường, lần đó bởi vì nghe tin hắn vẫn còn giữ mấy chú ngựa tốt thì cô đã rất tức giận, hùng hổ muốn tự sát nếu như hắn không bỏ tất cả chúng nó đi!
Thời gian đó Tôn Giai Oánh rất bất lực nhỏ bé, điều cô làm chỉ là trốn tránh sự thật, vậy nên những việc trước kia không ai được nhắc đến trước mặt cô ấy, nhất là múa ba lê và đua ngựa.
- Ừ, chọn nó đi!
- Oánh Oánh, vậy anh ôm em đi chọn nhé?
Lạc Tử Khanh vẫn nhớ là Tôn Giai Oánh rất thích chọn ngựa mã.
- Không, em ở đây là được rồi, anh đi đi!
Lạc Tử Khanh nhì nhèo làm nũng, ăn vạ, giả bộ đáng thương cũng không thể lay chuyển được ý nghĩ của Tôn Giai Oánh. Cô nhất quyết muốn hưởng thụ không khí một mình mà không có hắn.
Nhìn thấy khung cảnh này, tất cả mọi người đều âm thầm chắc chắn rằng Lạc tổng thân gia hàng tỉ, một mình sáng lập Lạc thị này đã yêu thảm vị thiên kim Tôn gia kia rồi.
Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến sự hỗ động giữa hai người họ, ai cũng hiểu ra rằng vị này chính là thiếu phu nhân của Lạc thị rồi, cho dù có đắc tội với Lạc Tử Khanh thì cũng không nên đắc tội với Tôn Giai Oánh.
Người đàn ông dịu dàng ôn nhu dưới nắng sớm giống như một cây anh túc vậy, khiến người ta nghiện không dứt ra được. Hỏi xem trên thế gian này ai lại không muốn một người đàn ông lạnh lùng với cả thế giới và ôn nhu với mỗi mình mình cơ chứ!
Ở đằng xa, một cô gái đang cắn chặt môi, ánh mắt đầy oán độc ganh tị và tham lam mà nhìn chằm chằm vào hai người!