Sống lại
Triệu Tuấn Triết ôm thi thể lạnh băng của Hoàng Quý Phi không cam lòng nhìn dàn hậu cung đang quỳ rạp trước mắt. Hoàng Quý Phi của hắn không tranh không giành, rõ là an phận, hắn phong hiệu Triết cho nàng chính là muốn cảnh cáo hậu cung này, đến tên của hắn cũng cho nàng, giang sơn này duy hậu vị là không thể ngoài ra bất cứ thứ gì nàng ấy cũng có thể được. Vậy mà nàng an phận thủ thường đến mức bị đám người này hại chết lạnh lẽo dưới đáy hồ
Linh hồn Thục Linh bay bổng trên không không thể tin nhìn mọi chuyện đang diễn ra, cuối cùng, nàng cũng chết trong tay hoàng hậu, hắn không sai, nàng không sai, hậu cung kia càng không sai, có chăng sai thì cũng là do nàng đã đặt lòng tin sai người, ở chốn hậu cung này, làm gì có chỗ cho tình cảm phu thê, tỷ muội, con cái?
Nhìn vị vua anh minh đứng trên vạn người lại phải chật vật lo hậu sự, rồi lại chật vật ở Vô Ưu Cung nàng không khỏi đau lòng hắn, cung điện này hắn vì muốn nàng vô lo vô nghĩ mới xây dựng lên để lấy lòng nàng, từ khi nàng nhập cung hắn chưa từng sủng hạnh qua người khác, bây giờ nàng đi rồi để lại hắn với những thứ dang dở
Linh hồn nàng không đi đầu thai, cũng không rời khỏi cung được, việc nàng thích làm nhất là đi hóng hớt xem những người hại nàng ở lại đấu đá nhau thế nào, rảnh rỗi nữa thì đi theo hoàng đế. Ba năm sau khi nàng mất, Quốc sư được hoàng đế bệ hạ triệu kiến, Quốc sư nhìn chằm chằm phía sau bệ hạ, thật không ngờ Hoàng Quý Phi thật sự vẫn còn bên cạnh bệ hạ. Hắn nhờ Quốc sư giúp nàng sau này có thể sống tốt, hắn tình nguyện lấy tất cả tuổi thọ của mình ra đổi
Năm ấy hắn truyền ngôi cho thái tử là đại hoàng tử cũng là nhi tử do Hoàng Quý Phi hạ sinh
Chẳng bao lâu sau hắn qua đời không ai biết lí do
Quốc sư gọi linh hồn Thục Linh đến bảo nàng đến lúc phải đi rồi
Theo làn khỏi trắng bốc lên nàng cũng dần mê man không rõ, đến cuối cùng vẫn chưa thể nói với hắn lời xin lỗi, là nàng nợ hắn
----------------------------------------------------------
Thục Linh tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái, bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, nhìn sang bên cạnh lại thấy vị hoàng đế vốn đã chết đang thay long bào, thấy nàng tỉnh giấc, hắn cho thái giám lui xuống, tự mình khoác áo ngoài đến gần nàng:
- Trẫm làm nàng thức giấc sao? Sau này ta không thay đồ ở đây nữa, trời còn sớm, nàng ngủ thêm đi
Vốn Thục Linh không thích nói chuyện với hắn, hắn cũng không trông mong nàng sẽ đáp trả, không ngờ tới ấy vậy mà hắn lại nhìn thấy nước mắt nàng rơi xuống:
- Nàng,... đây là có phải ta làm nàng tức giận rồi không?
Thục Linh nhìn hắn, gần như vậy, có phải Quốc sư đã thực sự dùng mạng của hắn để cho nàng sống lại một lần rồi không? Nàng nói không hận, nhưng nếu sống lại một lần nàng cũng thật không cam tâm, hắn yêu sủng nàng như vậy, tại sao nàng phải cứ tuyệt tình để nàng và hắn cùng đau khổ chứ:
- Linh Linh ngoan, ta có dặn ngự thiện phòng hầm canh củ sen cho nàng, nhớ uống trước khi đi thỉnh an
Thục Linh cũng không trả lời hắn xoay người xuống giường chỉnh lại mũ cho hắn, hắn đúng là thụ sủng nhược kinh vội bế nàng thả lại trên giường:
- Nàng đừng xuống giường, sẽ lạnh, nàng chỉ cần gọi ta sẽ ngoan ngoãn đến mà
Thục Linh như có như không không để ý lời hắn nói, vẫn tiếp tục chỉnh sửa mũ áo cho hắn rồi nhẹ nhàng thả nhẹ một câu:
- Nếu ngài còn không đi, sẽ muộn giờ trên triều
- Được, nếu hoàng hậu có làm khó nàng nàng cũng đừng sợ, có ta ở đây
Sau khi hắn rời đi Xảo Nhi liền tiến vào, Xảo Nhi là cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng từ lúc nhỏ đến lúc vào cung, cũng có thể nói Xảo Nhi là nô tỳ xuất giá theo nàng, sau này khi nàng lên Phi vị, Xảo Nhi cũng không thua kém ai:
- Chủ tử, ngài có muốn thức dậy không? Trời vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm
- Xảo Nhi, em nói xem, có phải thân phận bây giờ của ta rất thấp kém không?
Khi nàng vào cung đã được lên Quý Nhân, không bao lâu sau liền lên Tần Vị, nhưng nàng bây giờ không rõ, đây là năm nào, tình huống ra sao và nàng đang ở mức độ nào:
- Chủ tử, Quý Nhân tuy không cao quý nhưng cũng không thấp hèn, chưa kể bệ hạ sủng ái người như vậy, tuy là Quý Nhân nhưng cũng không thua kém ai đâu người đừng lo
Thì ra là còn chưa lên Tần Vị, vậy đây là Trữ Tú Cung của Ôn Tần, Ôn Tần là người dịu dàng hiền hậu không gây khó dễ cho nàng nhưng cũng lạnh nhạt, một lòng nuôi dạy hoàng tử không muốn dính líu đến cung đấu. Còn hoàng hậu, năm đó nàng nghĩ hoàng hậu vốn là chính thê, nàng đã chen ngang vào tình cảm đế hậu nên luôn cảm thấy có lỗi luôn hết mình vì bà ta, cuối cùng đổi lại bà ta dìm nàng dưới hồ sen lạnh lẽo. Kiếp trước ta không tranh ngươi lại hại chết ta, kiếp này ngươi đừng hòng sống an nhàn:
- Chuẩn bị thôi, ta muốn uống canh trước rồi mới đi thỉnh an hoàng hậu
- Dạ
Xảo Nhi vấn cho nàng một kiểu tóc đơn giản, sau khi dùng canh nàng ngoan ngoãn đợi Ôn Tần đi thỉnh an hoàng hậu:
- Đêm qua bệ hạ cả đêm ở chỗ muội sao?
- Đúng là như vậy
- Tỷ biết muội khó xử, nhưng sau này nhất định phải khuyên can bệ hạ, nghỉ cả đêm ở chỗ Quý Nhân là không phải phép, chỉ e là hoàng hậu sẽ dựa vào chuyện này làm khó muội, ta biết muội kính trọng hoàng hậu, nhưng vẫn phải chừa cho mình một con đường lui
- Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, muội xin ghi nhớ kỹ
Ôn Tần giống như nương của nàng, tuy hay nhiều lời nhưng lại rất thật lòng, năm đó nàng sinh con, vì chán ghét hoàng đế nên cũng chán ghét đứa nhỏ, đứa nhỏ được một tay Ôn Tần nuôi nấng không ngờ lại không giống Ôn Tần cũng không giống nàng lại rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng cũng rất hiếu thuận với nàng. Nàng mỉm cười đi sau Ôn Tần đến Tê Phượng cung của hoàng hậu. Đến trước Tê Phượng cung phi tần trong cung nhìn nàng không mấy thân thiện, có lẽ chuyện đêm qua đã truyền cả hậu cung rồi. Sau khi thỉnh an, hoàng hậu ban ngồi cho phi tần, nàng còn chưa ngồi xuống Lệnh Phi đã lên tiếng khen ngợi:
- Nghe nói đêm qua bệ hạ cả đêm nghỉ ở chỗ Trịnh Quý Nhân, muội muội đúng là có phước, cả cung này e là chỉ có muội mới được như vậy
- Lệnh Phi không cần mỉa mai như vậy, bản thân không bằng một Quý Nhân lại còn ở đây nói lời châm chọc
Hiền Phi vốn không ưa thích gì Lệnh Phi, Lệnh Phi nói mỉa người khác Hiền Phi sao có thể không tham gia, Hoàng hậu vốn muốn dò xét, Trịnh Quý Nhân được sủng ái, nếu có thể lôi kéo củng cố địa vị cũng tốt, nhưng Trịnh Quý Nhân một bộ dáng lạnh nhạt, đối với Hoàng hậu cũng chỉ cung kính không có làm gì hơn nữa
- Thân là Quý Nhân lại không hiểu phép tắc như vậy, sau này muội phải chú ý hơn
- Hoàng hậu, người chỉ nói vậy thôi sao? - Lệnh Phi nghe hoàng hậu không có ý trách phạt liền không cam lòng, trước kia, ít nhất một tháng bệ hạ vẫn đến chỗ nàng ta hai lần, từ ngày Trịnh Thục Linh vào cung bệ hạ liền ngày đêm ở bên cạnh Trịnh quý nhân không rời
- Vậy theo ngươi phải làm sao đây? - Hiền Phi chính là thấy Lệnh Phi bộ dạng ngu ngốc không chịu được, đã biết bệ hạ coi trọng Trịnh Quý Nhân còn đi so đo với nàng ta, không sợ nàng ta uất ức chạy đến khóc với bệ hạ sao, nhìn xem, gương mặt nhỏ nhắn đôi mắt lại to tròn như vậy chỉ e là bệ hạ không nỡ đâu
- Hoàng hậu, vốn nên phạt nàng ta quỳ gối hai canh giờ để hối lỗi - Lệnh Phi là người của Hoàng hậu sớm đã cùng chung chí tuyến, chuyện hoàng hậu hại chết đứa nhỏ của Hiền Phi cũng là do Lệnh Phi giúp sức, Lệnh Phi bây giờ không vừa ý Trịnh Quý Nhân, nàng ta tin Hoàng Hậu sẽ không phản đối
- Chuyện này nếu muội khó chịu có thể nói chuyện riêng với Trịnh Quý Nhân, Dung Tần, muội đang có thai không thể ngồi lâu, nên về nghỉ ngơi rồi
Thục Linh nhìn nhìn Dung Tần, đã bắt đầu thấy bụng, năm đó Hiền Phi mang thai đầu tiên bị Hoàng hậu cùng Lệnh Phi hại chết đứa nhỏ, Hiền Phi gia thế không mạnh nên đành ngậm ngùi chờ ngày phục thù, đứa nhỏ của Hoàng Hậu là do Hiền Phi hại mất, hại hoàng hậu sau này không thể sinh con, nếu không có gì thay đổi thì chuyện mưu hại hoàng tự của hoàng hậu sắp điều tra ra rồi, nhưng trước khi đi, Hiền Phi còn kịp hại Lệnh Phi mãi mãi không thể sinh con, nhìn nụ cười đắc ý của Lệnh Phi nàng lại cảm thấy thương hại nàng ta, sau này nàng ta có hối hận cũng không kịp nữa. Còn Dung Tần, đứa nhỏ này năm đó là nàng ta tự phá bỏ, đứa nhỏ không phải của hoàng đế đương nhiên nàng ta không dám giữ, chuyện này hoàng đế cũng biết, nhưng lúc ấy hắn một mực muốn lấy lòng Trịnh Thục Linh nên khi nghe đứa nhỏ không phải con hắn hắn còn thở phào một hơi
Hoàng đế hạ triều lại nghe nói tình hình của Thục Linh, nàng đi thỉnh an lại bị Lệnh Phi làm khó dễ, nhìn bàn đồ ăn trước mắt hắn phất tay đến Trữ Tú Cung. Lệnh Phi lại không biết chuyện này, vừa ra khỏi Tê Phượng cung liền đi theo Trịnh Thục Linh đến Trữ Tú Cung:
- Nơi này vừa hay lại vắng vẻ, Trịnh Quý Nhân không hiểu phép tắc trong cung phạt quỳ hai canh giờ tự kiểm điểm bản thân
- Lệnh Phi, Trịnh Quý Nhân vào cung chưa bao lâu, tuyết rơi nhiều như vậy quỳ ở đây hai canh giờ sợ là không được hay
- Ôn Tần xem trọng tình nghĩa như vậy, vậy thì quỳ chung đi
Nếu là Trịnh Thục Linh của trước kia thì chắc chắn nàng sẽ ngoan ngoãn chịu trận, nhưng nếu biết trước ngoan ngoãn sẽ không có kết quả, vậy nàng hà cớ chi phải uất ức bản thân mình, Hiền Phi sao dám để lỡ cuộc vui này được, không đợi Thục Linh lên tiếng đã mở miệng trước nàng:
- Ta nói này Trịnh muội muội, muội bây giờ thân phận không được bằng ai đó nên phải cúi đầu, nhưng bệ hạ nằm bên gối muội hằng đêm, nghe lời ta, chịu khó quỳ xuống hai canh giờ, nếu có thể đổ bệnh chẳng phải sẽ khiến bệ hạ đau lòng sao? Chỉ sợ lúc đó, đừng nói Tần Vị, đến cả Hiền Phi ta cũng không có cửa sánh với muội
- Phương Uyển Lan, cô năm lần bảy lượt bao che ả ta muốn đối đầu với tôi? Có giỏi thì đến trước mặt hoàng hậu phân xử - Lệnh Phi tức giận như muốn thét lên với Hiền Phi
- Tê Phượng cung thì không gần lắm, nhưng bệ hạ thì ta đã thấy rồi, kia chẳng phải bệ hạ sao
Hiền Phi, Trịnh Thục Linh cảm thấy nếu đúng phải phong hiệu Tuệ Phi hay Dĩnh Phi cho Phương Uyển Lan mới đúng, nàng ta không nói thì thôi, mỗi lần nói đều là cái bẫy hại chết Lệnh Phi. Mắt thấy hoàng đế đến gần tất cả đều quỳ xuống hành đại lễ, giây phút nhìn thấy Trịnh Thục Linh bình yên trước Trữ Tú Cung trái tim treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng