Chương
Cài đặt

CHƯƠNG 9. TÂM TƯ THẦM KÍN 1

Nắng Hạ mơ màng, ánh sáng chói mắt quá, cô quay người vào trong chùm chăn kín mít che đi thứ ánh sáng ấy.

Có cái gì đó cọ vào mặt cô, cô lấy tay phẩy ra.

Mùi gì thơm thế nhỉ?

Cô hé mờ mắt.

Đó là một bó hoa. Chẳng phải chính là loài hoa mà cô thích ngoài vườn của Huy Linh đây sao? Cô khẽ mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ lên những cánh hoa, trông nó lúc này đẹp thật!

Nhưng sao nó lại nằm đây nhỉ? Nắng Hạ phân vân, Chẳng lẽ lại là do Huy Linh? Nắng Hạ giật mình nhớ ra, chỉ có một khóm hoa nhỏ cô tìm thấy, nếu ngắt bằng này vào thì cây trụi luôn rồi còn gì nữa. Nắng Hạ bật dậy, tức tốc đi tìm Huy Linh với những ý nghĩ đang xâm chiếm trong đầu.

Chắc anh ta định chơi đểu mình đây. Biết mình thích, anh ta hái hết chúng, định phá đó mà. Lại còn mang vào tận giường mình để, cố ý cho mình nhìn thấy nữa chứ. Trời! Chắc anh ta muốn chọc cho mình tức chết đây.

Nắng Hạ càng nghĩ càng bực, cô hùng hổ bước đi quyết tìm cho ra bằng được Huy Linh, phải trị cho tên này thêm một trận nữa mới được.

Huy Linh đang mải miết làm gì đó đằng xa. Anh ta đang làm gì thế nhỉ? Mặc kệ, Nắng Hạ cứ thẳng đường xông tới. Còn cách xa một khoảng, cô đã hét lên:

- Này tên đáng ghét kia! Định chơi xỏ gì nhau vậy? Định…

Nắng Hạ phải dừng ngay lại, không thể nói thêm được gì nữa. Huy Linh ngước lên, nhìn điệu bộ của cô lúc này: tóc tai bù xù, chân không đi dép, mắt thì đang tròn xoe, miệng há hốc, anh phì cười:

- Sao? Vừa sáng sớm dậy đã om sòm gì vậy? Nhìn cô kìa, buồn cười quá đi thôi.

Nắng Hạ vội đưa tay lên vuốt tóc, lảng sang chuyện khác. Cô hất khẽ mặt ra trước hỏi:

- Anh…trồng nó từ bao giờ thế?

- Gì cơ? Huy Linh giả bộ không hiểu.

Nắng Hạ chỉ chỉ tay vào những cây hoa tím cô thích mà Huy Linh đang trồng dở. Anh cười:

- À! Tôi trồng trong mấy ngày cô nằm ốm đó mà. Ưhm!!! Bó hoa tôi để ở giường cô ấy, có thấy đẹp không?

Nắng Hạ đưa bó hoa còn đang nắm trên tay của mình lên:

- Anh tặng tôi hả?

- Tặng? Cô có nói quá không? Chỉ vì không may làm gãy cành đó, mà tôi thì lại không thích chúng lắm nên mang cho cô thôi. Lần sau thì đừng có mơ. À! Khi nãy cô định nói gì ấy nhỉ?

Nắng Hạ rối rít:

- À! Không! Không có gì, tôi đi vào đây.

- Chuẩn bị bữa sáng luôn nhé.

- Vừa ăn tối qua mà. Nắng Hạ ngây ngô.

- Tối là tối mà sáng là sáng chứ. Tôi quen rồi, bữa nào cũng phải ăn.

- Suốt ngày đòi ăn như con heo ấy. Nắng Hạ buột miệng.

- Ai? Huy Linh nhấn mạnh.

- Anh chứ còn ai? Nắng Hạ nhún vai ương bướng.

- Này…này… Huy Linh tiến vào đưa tay định túm Nắng Hạ lại, nhưng cô đã nhanh chân hơn, cô cười lớn đắc chí rồi chạy tót vào trong nhà. Huy Linh đứng yên hò với theo:

- Tẹo nữa sẽ bíêt tay tôi. Nắng Hạ!

Tiếng Nắng Hạ buông ra một cách vô định, đây là lần thứ hai anh gọi tên cô, lần đầu tiên chẳng có gì đặc biệt cả, lần này sao anh thấy xao xuyến đến lạ thường. Rồi anh ngồi xuống nhìn luống hoaanh đang trồng, anh bỗng đăm chiêu và trầm ngâm buồn, anh như đang độc thoại với chính mình:

- Nắng Hạ! Em được lắm, vô tình lắm. Em còn chẳng để ý xem tại sao tôi lại trồng chúng ở đây nữa. Vì em chứ còn vì ai. Sao em ngốc thế?

Huy Linh đưa tay vỗ vỗ trán:

- Mình sao thế này? Chẳng lẽ …chẳng lẽ lại thế thật sao? Chắc không phải chứ, mình mới chỉ quen cô ấy có mấy ngày thôi mà.

Huy Linh buồn rầu nén tiếng thở dài khi nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh và Nắng Hạ còn bên nhau. Thế là chỉ còn hơn hai ngày nữa thôi. Mười ngày trôi qua nhanh quá, nhưng với Nắng Hạ, cô lại nghĩ mười ngày này là dài vô tận. Huy Linh thì đang cố gắng níu giữ lại những khoảnh khắc này, còn Nắng Hạ, cô thì đang mong muốn từng giây từng phút để được ra ngoài, để được trở về với gia đình với người thân của mình. Chẳng lẽ trong cô không có chút gì lưu luyến với nơi này, với con người nơi đây hay sao?

“Nắng Hạ!” Huy Linh nhắc lại lần nữa tên cô, rồi mệt mỏi đi vào nhà. Sao thế này, cảm giác hụt hẫng bao trọn lấy anh khiến anh đau đớn. Anh chỉ muốn chạy nhanh vào ôm chặt Nắng Hạ vào lòng, giữ chặt cô lại và nói với cô rằng cô đừng đi, đừng rời xa nơi này, đừng rời xa anh, rời xa cây cỏ hoa lá nơi đây. Nhưng anh không thể, vì anh hiểu tính cách của Nắng Hạ, nếu anh làm thế chắc chắn cô không còn vui vẻ, tranh cãi và cười đùa với anh nữa. Anh không dám thổ lộ một điếu gì trong lòng ra cả, anh phải kìm nén lại mọi chuyện. Điều anh cần làm bây giờ là hành động theo lý trí chứ không phải hành động theo cảm tính của mình.

Nắng Hạ ơi! Nắng Hạ đang làm Huy Linh đau khổ, nhưng cô cứ vô tư, hồn nhiên, trong sáng thế kia, sao cô hiểu được nỗi khổ của người ta cơ chứ.

*****************

Huy Linh bước vào phòng bếp, hai tay bỏ túi quần – vẫn là thói quen ấy, anh dựa vào tường lên tiếng đánh động:

- Đang ăn vụng gì đấy?

Nắng Hạ đang mải để ý đến nồi thức ăn, không biết Huy Linh đã vào lúc nào. Cô cúi múc thức ăn nếm, vừa đưa đến miệng thì bị Huy Linh làm cho giật mình, thìa thức ăn đổ vào chân cô, cô hét lên: - Á!

Huy Linh tái mặt, chạy nhanh lại xem vết bỏng dưới chân Nắng Hạ, cô đứng lặng nhìn dáng vẻ kì cục của Huy Linh: “ Sao anh ta có vẻ lo lắng thế nhỉ? Mình chỉ trêu tí thôi mà. Có bỏng gì đâu chứ?”

Huy Linh hớt hải vừa hỏi vừa giơ tay định xem vết bỏng cho Nắng Hạ:

- Có sao không?

Nắng Hạ lùi người về phía sau, đôi mắt thơ ngây vẻ ngạc nhiên nhìn Huy Linh, chợt thấy vết bỏng trên tay anh, cô vội ngồi xuống đối diện với anh, lần này đến lượt cô lo lắng:

- Bỏng thế này mà không băng bó lại à? Không sợ bị nhiễm trùng à?

- Cô có sao không? Dường như Huy Linh không nghe thấy Nắng Hạ vừa hỏi gì.

- Hả? Nắng Hạ nhìn xuống chân mình, cô cười: - Không! Không sao, tôi chỉ đùa anh thôi mà.

Huy Linh gắt lên vô cớ:

- Đùa? Đùa kiểu đó hả?

Nắng Hạ mở to mắt hơn nhìn anh. Sao tự nhiên anh lại nổi nóng với cô như thế. Cô quay mặt đi chỗ khác, nói như đã giận với anh:

- Vết bỏng của anh đang bị loét đó, không băng lại nhiễm trùng thì sao? Nói rồi Nắng Hạ đứng lên mang nồi thức ăn xuống. Huy Linh biết Nắng Hạ đang giận mình nên nhẹ nhàng nói như muốn giảng hoà:

- Tôi không biết băng làm sao cả.

Nắng Hạ ngập ngừng, rồi cô chạy đi lấy một chiếc khăn sạch và lọ thuốc sát trùng đến bên Huy Linh. Anh cười hiền giảng hoà:

- Gì đấy?

- Thuốc. Nắng Hạ trả lời trống không.

- Thuốc gì?

- Sát trùng. Sao hỏi nhiều thế? Có im đi không thì bảo. Nắng Hạ xị mặt trả lời. Cô dễ giận người ta thật, vừa rồi còn cười nói trêu đùa được, Huy Linh vừa gắt nhẹ một cái, y như rằng cô cũng giận người ta luôn.

Huy Linh khẽ cúi người nhìn Nắng Hạ đang băng vết thương lại cho mình, chưa khi nào anh lại muốn ôm trọn lấy cô vào lòng nhiều như lúc này cả. Nhưng anh không dám, anh không muốn làm tổn thương đến sự trong sáng, ngây thơ của Nắng Hạ, anh đang bất lực, điều đó làm anh đau đớn, và anh nhắm chặt mắt lại, thở mạnh ra như đang cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng.

- Đau à?

Huy Linh mở mắt cười, anh chỉ khẽ lắc đầu.

Nhìn bàn thức ăn, Huy Linh vừa ngồi xuống vừa tếu đùa:

- Bữa nay rút kinh nghiệm, nấu ăn đã có màu mè rồi cơ à?

Vẫn còn giận anh, Nắng Hạ im lặng không nói gì. Huy Linh kiên nhẫn tìm cách giảng hoà với cô:

- Để xem món ăn hôm nay có gì tiến bộ hơn không nào. Anh gắp thức ăn, gật gù: - Ưhm!..Cũng tàm tạm.

Đưa mắt thăm dò thái độ của Nắng Hạ nhưng vẫn không thấy gì, anh tiếp tục:

- Không ăn hả? Vậy để tôi ăn hộ cho nhé?

Huy Linh với tay sang đĩa thức ăn của Nắng Hạ, cô phát mạnh vào tay anh và lườm:

- Ai cho mà ăn? Rõ đúng là đồ tham ăn.

Nghe Nắng Hạ nói, Huy Linh chợt nhớ lại:

- Á à! Quên mất. Tôi còn chưa xử lí chuyện khi nãy dám kêu tôi giống con heo đấy.

Nắng Hạ thách thức:

- Đây này. Có giỏi làm gì được thì làm này.

Huy Linh chồm lên, dúi đầu cô một cái thật mạnh, cô vội hét toáng lên vang cả nhà. Hai người lại cười nói vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.

Huy Linh dừng đũa, nhìn Nắng Hạ anh hỏi:

- Bao nhiêu tuổi rồi?

- Hỏi gì mà trống không thế? Tôi có tên đàng hoàng mà.

Huy Linh cười huề, Nắng Hạ lườm nhẹ anh rồi trả lời:

- Tôi 18. Còn anh?

- Hơn 4 tuổi.

Nắng Hạ ngạc nhiên, cô há hốc mồm:

- Gì cơ? Hơn tôi 4 tuổi? Anh đã 22 tuổi rồi? Sao nhìn anh còn trẻ con thế?

- Thích tôi già hơn à?

- Không! Trẻ con như thế này lại hay. Nắng Hạ lém lỉnh nói.

- Sao lại hay?

- Ngốc thế? Tôi còn trẻ con thế này thì cũng phải sống với người trẻ con chứ. Nắng Hạ cười tươi, tiếp tục dò hỏi Huy Linh rằng anh đã lớn thế chắc đã có người yêu. Huy Linh liếc nhanh đôi mắt về phía Nắng Hạ, nhìn cô với một ánh mắt khác lạ. Suy nghĩ một lát, Huy Linh đưa ra một đề nghị:

- Xong chuyện của tôi thì cô cũng phải kể chuyện của mình cho tôi nghe đấy nha. Công bằng nhé.

Nắng Hạ vui vẻ gật đầu cái rụp, chẳng có lí do gì khiến cô từ chối cả.

Là con một trong một gia đình quyền cao chức trọng, con gái theo anh thì nhiều lắm. Họ thích tiền, thích địa vị hơn là thích người. Ngày anh còn đi học, anh cũng có để ý đến một cô gái nhưng lại không cho cô ấy biết vì sợ rằng người ta ham giàu sang phú quý mà đến với anh. Rồi sau đó anh biết cô ấy đã có người khác, bây giờ thì cô ấy đã lấy chồng và có con nữa.

- Sao lại chỉ thích có mỗi một người thế? Đâu phải chỉ có mỗi người đó là con gái chứ. Nắng Hạ nghe xong nói với Huy Linh.

- Ai tôi gặp đều na ná giống nhau cả: thích tiền, thích địa vị, lúc nào cũng chỉ biết nịnh nọt chẳng có gì đáng chú ý cả.

- Này! Anh đừng có mà nói chung chung như vậy, thiếu gì con gái tốt chứ. Nắng Hạ không đồng ý với quan điểm của Huy Linh.

- Tiếc là tôi chưa gặp ai như lời cô nói cả.

Nắng Hạ nói đùa: - Ê! Cái tên này, ý anh là tôi không phải là người con gái tốt hả? Này nhé: tôi thích tiền nhưng cũng không thích nhiều nhiều như anh nói, chỉ là…hơi thích thích thôi, tôi cũng không thích theo lẽo đẽo anh nữa này. Nắng Hạ cười hồn nhiên: - Mà dù sao tôi cũng không phải là người thích hợp với anh, thắc mắc gì chứ nhỉ.

Huy Linh nén tiếng thở dài buồn bực, anh dựa vai vào ghế, mặt lạnh lùng:

- Còn chuyện của cô thì sao?

- Tôi? Tôi còn đang học sinh, làm gì đã yêu ai đâu nào. Nắng Hạ nói ngây ngô, thật thà.

- Cô nói dối. Thế người chụp trong ảnh với cô là ai?

- Tôi đã nói rồi, bạn cùng lớp với tôi mà.

- Cô quý người đó phải không?

- Không!... Ưhm. Mà cũng đúng. Nắng Hạ ngẫm nghĩ nói không có ý đùa cợt.

- Hoá ra cô luôn nhớ tới hắn, thảo nào ngồi xem ảnh mà khóc. Huy Linh nói vẻ khó chịu.

- Này, nói kiểu gì vậy? Hoàng là bạn tốt của tôi, tất nhiên là tôi quý rồi. Mà không chỉ có riêng mình Hoàng, các bạn trong lớp tôi đều yêu quý cả.

- Thật hả? Huy Linh tươi tỉnh hơn: - Thế trong trái tim cô hiện tại ai là người đàn ông cô yêu quý nhất?

- Chắc chắn là bố tôi rồi. Còn phải hỏi. Ngoài ra thì ai là bạn của tôi, tôi đều yêu quý như nhau cả.Nắng Hạ nói ngay không cần suy nghĩ.

Huy Linh thở phào, anh đứng lên, vươn vai anh nói trong vui vẻ:

- Dối tôi là chết đấy. Ưhm. Nói là ăn sáng mà cũng trưa đến nơi rồi. Đúng là sống với người lề mề, không biết giờ giấc gì cả.

Nắng Hạ ngồi trong nguýt dài Huy Linh trề môi:

- Không phải mỉa.

- Tôi đi ngủ. Huy Linh nói vọng lại.

- Đi thì đi chứ sao. Nắng Hạ khẽ lẩm bẩm.

Khi đang lúi húi dọn bát trong nhà, bất ngờ Huy Linh thò đầu vào:

- Chiều nay đi trồng hoa cùng tôi nhé.

Nắng Hạ chưa kịp nói gì thì anh đã quay người đi luôn.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.