Chương 2: Chăn chó
Nhớ lại cốt truyện mà Tiên Tiên nhà ta nuốt một ngụm nước bọt. Cũng may cô xuyên qua lúc nguyên chủ mới vừa được đưa vào làm ôsin thôi, chưa có gặp nam chính, cũng chưa làm điều gì sai quấy, còn cứu vãn được.
Mà hệ thống đã đưa cho cô nhiệm vụ làm giàu thì tất nhiên sẽ có những vật phẩm để hỗ trợ cho việc làm giàu của cô rồi. Chỉ là muốn có vật phẩm thì cô phải kiếm được số tiền tương ứng mới có thể mở khoá được.
Tiền Tiền lập tức hỏi:
- Là những vật phẩm gì? Sử dụng ra sao?
Trước mắt cô lập tức xuất hiện một màn hình trong suốt ba chiều, nhưng chỉ có cô là nhìn thấy nó thôi.
Trên đó xuất hiện những ô vuông, giữa những ô vuông đó đều có hình một cái ổ khoá, và số thứ tự đại diện cho ô vuông đó, nằm trên ổ khoá.
Cô đưa tay nhấn vào ô vuông số 1.
Trên ô vuông đó lập tức hiện ra một khung thoại, trong đó ghi:
[ Mức 1: Điện thoại vạn năng.
Loại này bề ngoài giống điện thoại thông minh thông thường, nhưng hay ở chỗ, nó không cần sim hay wifi vẫn nghe gọi được và lướt internet vèo vèo, rớt không bể, vào nước không hư, lửa không cháy, pin không hết, bị cướp thì chỉ cần gọi tên nó thì sẽ tự trở về. ]
Tiền Tiền trợn mắt há hốc mồm, trên đời có loại điện thoại này sao?
Hệ thống nếu mà có bản thể nhất định nó sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiền Tiền. Mới chỉ là vật phẩm mức 1 thôi mà đã kinh ngạc đến vậy rồi, chờ các mức cao hơn nữa, không biết cái cằm cô có còn dính trên mặt không nữa.
Tiền Tiền lại tò mò bấm vào ô vuông thứ 2, nhưng nó lại hiển thị "phải mở khoá mức 1".
Ok, vậy thì cô sẽ mở khoá mức 1 trước.
Chỉ là, điều kiện để mở khoá mức 1 là phải kiếm được 10 triệu.
Tiền Tiên nhà ta: "..."
Tuy nói số tiền này so với món đồ này không là cái gì, nhưng bây giờ cô một xu dính túi cũng không có lấy đâu ra mà tới tiền triệu.
Như vậy thì tạm thời Tiền Tiền không thể rời khỏi nhà nữ chính rồi.
Cũng may bối cảnh là cô lấy ngoài thực tế nên tiền lương của ô sin cũng không đến nỗi nào, bao ăn ở luôn tháng cũng tầm 4 đến 5 triệu. Cho nên chỉ cần cô ráng làm hai hay ba tháng gì đó là có thể đủ.
Trong truyện, cô cho nguyên chủ là người biết nịnh nọt lấy lòng chủ, nên được ông bà chủ ưu ái và cô chủ nữ chính Cát Linh cũng rất thương yêu, xem như em gái. Vì thế nữ chính đi đâu nguyên chủ cũng được đi theo, được lợi khá nhiều, lâu lâu nữ chính sẽ còn cho thêm tiền.
Trong truyện nữ chính được xây dựng có vẻ đẹp khả ái, đặc biệt là đôi má lúm đồng tiền rất có duyên, tính cách cũng rất tốt, dù là con gái một lại con nhà giàu nhưng rất thân thiện, vui vẻ hoà đồng, còn ngây thơ vô tư nữa, cho nên nam chính với nam tám mới hết lòng yêu thương theo đuổi. Nói chung cô cho nữ chính là một thiên thần, còn nguyên chủ là một con quỷ, ích kỷ, tham lam, ganh tỵ, mưu mô, xảo trá, bla bla…
Chắc có lẽ vậy cho nên cô mới bị xuyên vào nữ tám. Để cho cô biết cảm giác làm nữ phụ phản diện là như thế nào.
Tiền Tiền nhà ta khóc không ra nước mắt. Biết thế không viết truyện, an phận edit phải hay hơn không.
Nhưng Tiền Tiền nhà ta đã lỡ xuyên vào rồi, vì tương lai thì phải cố kiếm tiền làm giàu và thay đổi số phận thôi.
Nhà nữ chính có 3 người mà tới 5 người giúp việc. Dì Hai nấu cơm, chú Tư làm vườn, anh Ba bảo vệ, anh Hai tài xế, còn cô thì quét nhà, lau nhà, chà toilet, còn có…. chăn chó.
Bây giờ thì chắc ai cũng biết cô gái giúp việc gọi bé Lượm đang ôm con chó mặt xệ ú ù là ai rồi phải không?
Nhưng mà do Tiền Tiền nhà ta không thích nịnh nọt lấy lòng ai, cho nên dù đã vô làm tròn một tháng vẫn cứ ở nguyên công việc ấy, nhưng chỉ cần không phải thường xuyên tiếp xúc với nam chính, nữ chính và nam tám là ok, cực sao cô cũng chịu.
Kiếp trước cô cũng đâu phải con nhà giàu gì đâu, cũng tay làm hàm nhai thôi, không làm thì treo mỏ. Hết!
Nhưng mà đời không như là mơ, tuy cô tránh được không thường xuyên tiếp xúc nữ chính lẫn nam chính nhưng cái tên nam tám giết chết nguyên chủ thì không thể không gặp.
Anh ta mê nữ chính đã đành, nhè chó của nữ chính cũng mê luôn.
Nhưng chó của nữ chính lại mê cô mới ác.
Ặc…
Chắc kiếp nào đó cô đã mắc nợ nó.
Từ lúc vào làm tới giờ con chó này chỉ chịu cô cho nó ăn và tắm cho nó, dắt nó đi chơi, chính xác là đi tiểu tiện, đại tiện gì đó, còn người khác cho ăn hay dắt đi đều không chịu, đương nhiên ngoại trừ nữ chính, chỉ là nữ chính đi học cả ngày, tối về cũng vẫn học thêm nên không có thời gian nhiều để tự tay chăm sóc nó thôi.
Thế là, chiều nào mỗi khi Tiền Tiền nhà ta dắt chó ra ngoài dạo phố, nhìn thấy chú chó mặt xệ, chân ngắn núc na núc ních đi đến một chỗ nào đó rồi ngửi ngửi, sau đó dở một chân lên và một dòng nước tươi mát chảy ra, thì nam tám Thái Giám… á bậy… Thái Giang nhà ta đã từ xa đi tới và…..
Trắc trắc trắc….
Trắc lưỡi kêu con chó nhưng ánh mắt lại nhìn chầm chầm vào cô.
Có đôi khi Tiền Tiền tưởng anh ta kêu cô nữa chứ.
Nhưng mà cô chỉ có thể biết cúi đầu câm nín, dùng ánh thái độ sợ hãi tránh né anh ta. Đơn giản vì cô biết cô xây dựng tính cách tên này phải nói là… ngoài mặt thì luôn cười nhưng trong bụng thì ai làm gì không đúng ý thì ghi thù, ở phía sau âm thầm hãm hại. Đó chính là một tên tiểu nhân chính cống.
Hụ hụ…. Cô thề, cô sẽ không bao giờ viết truyện nữa.
Nam tám Thái Giang ngồi xổm xuống vuốt ve con chó, đột nhiên lại nhìn cô mở miệng hỏi:
- Bộ tao xấu lắm sao mà mày không dám nhìn vậy Lượm mót?
Tiền Tiền: "..."
Moá, nằm không cũng trúng đạn, cô có thể nói là do cô sợ anh ta giết cô không.
Nhưng mà nè, người ta tên thường gọi là bé Lượm, nếu không thích thì gọi Lượm cũng được, mắc gì thêm chữ "mót" ở phía sau là thế nào? Mày vô duyên vừa thôi, bởi vậy nữ chính không yêu là phải.