CHƯƠNG 2
Lững thững đi từ phòng hội đồng về lớp Thằng Khanh đi cùng tôi nó khẽ nói:
– Này anh Quý có sợ chúng nó úp sọt mình lúc về không?
Tôi tặc lưỡi:
– Sợ đéo gì, cùng lắm là bị một hai nhát thôi, không sao đâu, có gì anh bảo kê cho mày, tý anh bảo lúc tan học chưa về vội vào cái kho bàn ghế hỏng phía cuối trường ấy, bẻ mấy thanh tuýp dắt cặp, có gì còn có đồ mà ứng chiến với tụi nó.
Thằng Hiếu “lé” thì hùng hổ lắm nó nói:
– Anh cứ yên tâm, anh em mình sống chết có nhau, anh bị đình chỉ học thế ông bà già ở nhà liệu có mắng mỏ gì không anh?
– Ôi dào! Ông bà già anh bận trăm công nghìn việc, bao nhiêu thứ phải lo đâu bận tâm nghĩ đến mấy chuyện này.
Cuối cùng thì cũng hết buổi học, chúng tôi ra về, năm thằng nhảy vào kho bẻ đúng năm đoạn típ đút vào ba lô rồi ra lấy mấy cái xe đạp điện phóng về. Vừa cách cổng trường được hai ba trăm mét thì đã thấy tầm chục đứa hội của thằng Quyền đứng đó rồi.
Thằng Tiến ‘tùng’ bảo:
– Anh em mình phải chiến trận này rồi, cẩn thận nhé!
Cả lũ gật đầu, vừa thấy chúng tôi thì đội của thằng Quyền ào ào chạy đến, chỉ có thằng Quyền có một con bài bổ dưa còn mấy thằng kia cầm tuýp sắt và gậy bóng chày cả, quân số chúng nó đông nên chúng tôi phóng xe quay ngược lại.
Vứt đống xe vào quán nước rồi tôi bảo:
– Chúng mày cảm thấy đánh không được thì chạy đi nhé, có gì anh cản hậu cho.
Năm đứa gật đầu rồi xông vào mà vụt, hai tay hai thánh tuýp tôi vụt hăng nhất nhưng cũng không thể nào mà tránh khỏi mưa tuýp của chúng nó, bị dính hai ba cái oằn lưng nhưng tôi gắng gượng mà đập.
Thằng Quyền cầm con bài bổ dưa chém tôi nhưng hụt mấy phát, nó quay sang bổ cho thằng Tiến một cái nhưng may thằng này lại đưa cái cặp ở sau lưng ra đỡ nên dính một rách dài chứ nó không có sao cả.
Đánh nhau một hồi thì con bài của thằng Quyền mẻ một miếng lớn nhưng cũng chính lúc đó nó chém được một cái ngang bắp tay tôi.
Lưỡi dao không vào sâu lắm nhưng cũng đủ làm tay rách một mảng lớn, tuy vậy tôi cũng đập được mấy cái vào đầu và bàn tay của nó. Đột nhiên có tiếng hô “Công an công an”.
Cả lũ sợ chạy toán loạn hết. Tôi với mấy thằng chạy lại chỗ xe, nó nhìn thấy cánh tay tôi máu đầm đìa ướt sũng cả cái áo trắng đồng phục.Thằng Bảo lắp bắp nói:
– Anh! Bị sâu không anh?
Tôi tặc lưỡi nói:
– Không sâu nhưng chắc là dài đấy, vào quán đã!
Vừa vào quán thì tôi xin bà bán quán nước gói thuốc lào. Bọc qua một lớp vải rồi nói:
– Tình hình này khéo phải đi khâu rồi, may mà tao phải nghỉ học ba ngày không thì đến trường lại to chuyện ra mà lúc nãy thằng nào gọi công an thế?
Cả lũ ngơ ngác lắc đầu thì đột nhiên có tiếng, là con gái, nghe khá quen nhưng tôi chưa nhớ ra ai.
– Em! Em phải hô công an không mấy thằng đó đánh tụi anh nữa thì sao?
Tôi quay lại thì hóa ra là cái em cờ đỏ lúc buổi sáng. Tôi cười hà hà trêu:
– Lại tính ghi tụi này vào sổ tội đánh nhau nữa hả? Lần này là không có trong trường đâu đấy nhé!
– Hứ! Sao mà con trai các anh để bụng thế, may cho em là hôm nay trực về muộn đấy không hô lên thì bọn nó còn chém anh nữa.
Thằng Khanh xì một tiếng nói:
– Mày nghĩ bọn anh sợ chúng nó sao, ngon nhảy vào xem thằng nào ăn thằng nào.
Lúc này thì bà chủ quán bảo tôi bị rách sâu nên phải đi khâu đi không là không ổn. Quả thật lúc này nó mới đau và ngấm. Tôi không đi xe được nên em cờ đờ đỏ lấy cái xe đạp điện của tôi đèo tôi đi qua bệnh viện.
Mấy thằng kia tính đi theo nhưng tôi bảo:
– Thôi chúng mày về đi, đừng để ông bà già ở nhà biết, tao bị đình chỉ không sao nhưng mấy đứa chúng mày bị đình chỉ là to tội đấy! Đánh nhau thế này mấy thằng giám thị trường mình kiểu gì cũng soi mói đấy. Có gì tao lo được rồi, mấy anh em cứ về đi cẩn thận đấy nhé.
Thằng Khanh dùng dằng nhưng nghĩ có em cờ đỏ rồi nên bảo tôi cẩn thận, chúng nó về nhà rồi tối tạt qua nhà tôi.
Cô bé cờ đỏ đèo tôi đi đến viện, lúc này thì mới có cơ hội hỏi chuyện:
– Này em tên gì thế?
– Em tên Huyền Nhi ạ! Học 11/1
– Ôi lớp chọn cơ à, giỏi nhỉ! Hoá ra bằng tuổi nhìn nhỏ con thế mà?
– Thật ra em nhỏ hơn ấy, em nhảy cóc lớp chứ nên mới lên 11 á. Bình thường chứ có làm gì mà giỏi đâu, à dĩ nhiên là giỏi hơn anh rồi.
Nghe con bé nói vậy, tôi ngớ người sau đó cười bảo:
– Hơi nhầm đấy!
– Vâng nhầm, à mà anh hơn em có một tuổi thôi nhỉ.
– Bốn tuổi vì anh nhớ trường quá nên ở lại mất ba năm cấp hai hì hì.
– Đấy! Giỏi hơn em còn gì. Mà công nhận hôm nay anh cũng hay thật đấy, trong lớp mà dám đánh nhau như vây!
– Ô có gì mà không dám. Thế ai kể cho em mà em biết đấy?
– Ầm ầm cả trường thì dĩ nhiên là phải biết rồi, công nhận cũng ga lăng đấy, tưởng anh chỉ được nghịch là giỏi thôi. Ấn tượng sâu sắc.
– Bình thường… mà phóng nhanh lên, đau muốn chết đây này!
Cuối cùng thì cũng đến bệnh viện, tôi vào trong chụp chiếu qua xem có bị gãy xương không nhưng không sao cả, chỉ bị thương ở phần mềm và bị khâu mười lăm mũi. Khá là đau nhưng may tôi kiềm được nếu không lại mất mặt với con bé kia quá. Hai tiếng sau thì mọi thứ mới xong. Lúc này tôi mới nghĩ đến Nhi nên bảo:
– Này! Về phóng xe của anh về đi không bố mẹ lo, anh đi xe ôm về nhà cũng được!
– Không! Ai lại thế mà anh yên tâm đi em gọi điện về cho bố mẹ em rồi, không sao đâu. Em đưa anh về rồi về cũng được.
Tôi cười hà hà nói:
– Ô tự nhiên có người tốt thế nhỉ, không đanh đá như sáng nay nữa à?
– Em hiền chứ đanh đá lúc nào! Nói em đanh đá là cho ăn đòn đấy biết chưa!
– Ờ biết rồi! Hiền vãi cả… lờ....
Nhi đánh tôi một cái rồi mới đưa tôi về. Trên đường nén đau lại tôi trò chuyện, Nhi là con gái một trong nhà nên được ba mẹ cưng lắm, thích gì cũng chiều nhưng được cái ngoan. Nhi cũng thuộc dạng học sinh giỏi, nhưng giỏi văn nên lời nói đanh quánh lắm. Đưa tôi về đến nhà thì tôi bảo:
– Đã vào đến nhà thì hộ anh nấu anh gói mì luôn.
Nhi ngạc nhiên hỏi:
– Ô! Bố mẹ anh không có ở nhà à?
Tôi cười hì hì nói:
– Làm gì có ai đâu! Anh ở nhà một mình mà, thôi anh đói rồi nấu cho anh gói mì đi.
– Đã đau rồi còn ăn mì, thôi em đi mua cho anh cháo đây, ở đây có chỗ nào bán cháo không nhỉ?
– Làm gì có mà anh cũng chẳng biết, anh có ăn cháo bao giờ đâu mà biết cơ chứ. Mà em cũng về đi, trưa trật thế này rồi, về còn đi học buổi chiều. Tí mấy thằng bạn anh sang là vô tư thôi mà có gì đâu.
– Muộn rồi, em cũng xin cô giáo nghỉ rồi, có đứa lớp phó nó quản lý thay em là được!
– Kinh! Còn làm lớp trưởng nữa cơ à!
– Chứ sao nữa! Em hơi bị xịn đấy nhá!
Nói xong rồi Nhi phóng cái xe đạp điện đi mua đồ, còn tôi thì nằm ở cái ghế xalông, cầm cái điện thoại gọi cho mấy đứa là thằng Khanh thằng Tiến… thằng Hiếu… Nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã hai rưỡi chiều rồi.
Cố gắng gượng lấy cái tay đau tôi cởi áo của mình ra xem thì thấy người cũng tím bầm vài chỗ, đặc biệt là bả vai và lưng.
Đang soi thì Nhi đã về, cầm hai cái hộp cơm để xuống rồi nói:
– Không có cháo, em mua tạm cơm về đây anh ăn đi rồi uống thuốc không khéo nhiễm trùng đấy!
– Ừ! Em cũng ăn đi!
Nhi gật đầu, cười rồi nói:
– Tí nữa trả em tiền cơm đấy biết chưa?
– Rồi! Biết rồi… còn tiền nào nữa không? À tiền viện phí nữa nhỉ, bao giờ thanh toán tiền bảo hiểm sau đúng không!
– Ừ! Đúng rồi, gần hai triệu đấy nhé!
– Ờ! Được rồi… có mấy đồng mà cũng kỳ kèo… hìhì… thôi ăn thôi.
Tôi rệu rạo nhai cơm vì quả thật là đau, giờ nó ngấm nên nhấc cánh tay cũng khó tuy. Giang đang ăn đột nhiên thấy thấy vậy thì dịu dàng nói!
– Thôi lại gần đây em đút cơm cho nào! Đau thế làm âo cầm nổi.
Sáng giờ con bé hay đành hanh với tôi lắm, với ấn tượng của tôi với Nhi là cô bé đanh đá, đột nhiên dịu dàng như vậy tôi xoa chút ngờ ngợ thật. Nhưng nghĩ lại thấy Nhi nói cũng đúng nên tôi đành tiến lại gần rồi để cho Nhi đút từng thìa cơm vào miệng. Tôi chưa nuốt xong thì Nhi lại đút, hình như con bé chưa đút ai bao giờ nên hơi trúc trắc, tôi giật người ra xa cố gắng nói:
– Từ từ… đã nào… anh chết nghẹn bây giờ!
– Hì… nuốt nhanh lên, có mấy miếng cơm!
Giang lừ mắt nói, nhưng động tác đút cơm lại chậm hơn một chút.
– Nhanh… lên không ăn đòn đấy nhé!
Tôi đành cố gắng nuốt hết miếng cơm để cho Nhi đút tiếp. Vừa ăn cơm vừa nói chuyện gia đình nhà cửa, tôi đột nhiên nói:
– Này! Người yêu em mà thấy cảnh này khéo nó cho anh thêm vài nhát nữa ấy nhỉ.