Giới thiệu
Tên truyện: Dạy hư em trai nhỏ Tác giả: Khiết Vãn Thể loại: ngôn tình hiện đại, tình chị em, ngọt sủng, lãng mạn, h văn, HE Giới thiệu: Thời Dao ung dung gặm quả táo, hai chân vắt vẻo trên người cậu thiếu niên. Cô vừa xem TV vừa nghĩ đến chuyện sáng nay liền cảm thấy sảng khoái trong người. "Củ cải nhỏ, em đúng là giỏi thật đó! Nhìn bộ dạng tức chết của anh ta mà chị không nhịn được cười." Trình Viễn xoa đầu cô, khuôn mặt tà ác nắm lấy cằm cô nhướn mày: "Củ cải nhỏ?" "Đúng vậy! Không phải Trình Mộng Nhiêu vẫn hay gọi em là củ cải nhỏ sao? Giờ lại không cho chị gọi!" Thời Dao xụ mặt, cô ném quả táo cắn dở vào người cậu, giận dỗi quay mặt đi. Sắc mặt Trình Viễn xám xịt, khoé môi từ từ câu lên một đường. Cậu cầm lấy tay cô, đặt xuống nam căn đã sớm căng cứng của mình: "Có nhỏ không?" Thời Dao liếm môi, cảm nhận vật nam tính trong tay dần lớn lên dưới tác động của mình. Cô mỉm cười tà ác tuốt mạnh xuống: "Không nhỏ! Củ cải này rất vừa tay, cũng rất vừa miệng."
Say rượu làm càn
Nhận được điện thoại của nhân viên quán bar, Trình Viễn tức tốc lên xe chạy đến. Đến nơi đã thấy Thời Dao và Trình Mộng Nhiêu nằm gục trên bàn, trước mặt là mấy chai rượu rỗng không. Cậu hơi cau mày nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lại không nhẫn tâm bế cô lên.
Cũng may nhân viên quán bar đã trực tiếp gọi cho cậu, nếu không…
Dáng vẻ lả lướt này của của cô không biết đã chiêu dụ bao nhiêu ong bướm rồi.
Trình Viễn ôm con ma men Thời Dao vào lòng, chẳng hiểu cô uống nhiều thế nào mà say đến mức đi lại cũng không vững. Cậu gọi điện cho Lý Huân đến đón Trình Mộng Nhiêu, còn mình thì giúp cô tìm một phòng khách sạn.
"Cố Phàm, đồ tra nam nhà anh! Sao anh còn chưa chết đi chứ?" Thời Dao ú ớ vài câu nghe không rõ, cả người hoàn toàn dựa hẳn vào lòng cậu.
Trình Viễn hơi ghé sát vào cô, muốn nghe cho rõ Thời Dao nói gì.
"Bà đây không đủ quyến rũ sao? Một mình tôi anh còn chê chưa đủ à? Vì sao phải lén sau lưng tôi dây dưa với người khác?"
Nơi gò má cô vẫn còn vương lại vệt nước mắt, cả khuôn mặt đỏ lên khiến ngôi khác sinh lòng muốn bảo vệ.
Trình Viễn nắm chặt bàn tay, khớp xương va vào nhau phát ra tiếng kêu răng rắc. Cậu biết tên Cố Phàm này là ai, hắn ta là bạn trai của Thời Dao, cũng là đối tượng chị gái cậu giới thiệu cho cô. Nhưng chẳng thể ngờ hai người mới quen biết nhau ba tháng hắn đã phản bội cô.
"Sao anh dám chứ, mẹ nó, sao anh dám phản bội tôi chứ? Gạ gẫm tôi không thành liền muốn tìm mối mới thỏa mãn được anh có đúng không? Đàn ông toàn một lũ chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!"
Lễ tân khách sạn nhìn cậu rồi lại nhìn cô gái say khướt trên vai, không nhịn được liên tục bụm miệng cười. Cậu cũng lười giải thích, ngay khi lên đến phòng vội nằm ngay ngắn trên giường.
Thời Dao lăn lộn một vòng, cảm thấy nơi này có chút lạ lẫm: "Đây là đâu?"
"Khách sạn." Trình Viễn giúp cô cởi giày cao gót, mặt không chút cảm xúc, "Em không biết địa chỉ nơi chị ở."
"Không biết?" Thời Dao gạt tay cậu ra bật dậy, "Dễ lắm, rẽ phải hai lần rẽ trái một lần, rồi đi thẳng đến ngã tư thì rẽ phải, cứ thế đi thẳng rồi rẽ trái tiếp…"
"..."
Trình Viễn quyết định không tranh luận với cô nữa, cậu tháo giày cao gót để gần cửa ra vào. Đến khi nhìn lại mình mới phát hiện trước ngực đã bị cô nôn trúng, mà cái người vô tâm đó giờ đang ngước đôi mắt lấp lánh nhìn cậu cười hì hì.
"Tôi không cố ý… ưm oẹ.."
Trình Viễn nhìn một màn này, với người ưa sạch sẽ như cậu là một loại tra tấn. Nhưng nhìn dáng vẻ ấm ức, vô tội của Thời Dao lại không nỡ nặng lời với cô.
"Chị nằm nghỉ chút, em đi thay áo."
Trình Viễn bước vào cửa nhà tắm xối nước lạnh, giờ phút này cậu mới bình tĩnh hơn đôi chút. Dáng vẻ cô gái ngoài kia khiến cậu muốn phạm tội, người con gái mình tâm tâm niệm niệm đang ở trước mặt, không người đàn ông nào đủ bình tĩnh để khống chế.
Trình Viễn tắt vòi nước, cậu khoác tạm chiếc khăn tắm quanh hông rồi bước ra. Nhưng đột nhiên một thân thể mềm mại ở ngoài cửa ập vào khiến cậu không kịp phản ứng.
Thân thể cô gái nhỏ áp sát vào người cậu, da thịt kề cận, từng xúc cảm truyền đến đều chân thực nhất. Trình Viễn khó nhọc lên tiếng: "Sao chị lại ở ngoài đấy?"
"Nóng, muốn đi tắm!" Thời Dao vén tóc, dây áo mỏng manh theo đó trượt xuống bờ vai thon gầy.
"Vậy chị tắm đi, em ra ngoài."
Thời Dao xụ mặt vẫn nhất quyết không chịu tránh sang. Cô ngước đôi mắt phiếm lệ lên nhìn cậu, dùng dáng vẻ vô tội thốt lên một câu: "Sao tôi lại cô đơn thế chứ, đến đi tắm cũng một mình!"
"..."
Thời Dao, đừng nói nữa!
Chị còn nói nữa em không dám chắc sức chịu đựng của mình còn có thể tiếp tục.
Phía dưới Trình Viễn đã xuất hiện phản ứng, cậu hơi xấu hổ quay mặt đi. Hơi nóng từ phòng tắm bốc lên vây lấy hai người, tình cảnh bây giờ mà nói chính là thập phần mờ ám.
Thời Dao vẫn chưa nhận thức được tình hình, cô không rõ người trước mặt là ai nhưng nhất quyết bám chặt lấy cậu. Cả thân thể mềm mại dán sát lên vòm ngực rắn rỏi của cậu thiếu niên, bàn tay mảnh khảnh vòng ra đằng sau ôm lấy thắt lưng cậu.
"Thời Dao…" Trình Viễn đè thấp giọng, "Chị có biết em là ai không?"
Thời Dao mơ hồ lắc lắc đầu.
"Vậy chị có biết mối quan hệ giữa chúng ta là gì không?"
Chờ một lúc không thấy người trong lòng lên tiếng, Trình Viễn tưởng là cô đã ngủ nhưng ai ngờ cô đang nhìn cậu chằm chằm. Vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu mỗi lúc một chặt, từng chút từng chút một dịch xuống dưới.
"Ngày mai, dù xảy ra bất cứ chuyện gì chị cũng không hối hận chứ?" Trình Viễn đưa tay ôm lấy cô, nếu bây giờ cô hối hận, cậu nhất định dùng chút lí trí cuối cùng khắc chế không chạm vào cô.
"Không… hối hận!" Thời Dao mỉm cười đưa một tay lên chạm hờ vào môi cậu khẽ miết một cái.
Bùm!
Trái tim Trình Viễn nổ tung, đâm lao thì phải theo lao, giờ phút này cậu hết cách rồi.
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nếu đã có thiên thời địa lợi vậy thì cậu muốn cùng cô nhân hòa.
Thời Dao, chúng ta cùng nhau trầm luân đi!