Chương
Cài đặt

Chương 2

Lưu Ly bước lên xe, Lưu Ly cũng chẳng biết nó là xe hiệu gì, nhưng nhìn kiểu dáng có lẽ rất đắt tiền. Cảm giác này chưa bao giờ là thứ cô có thể mơ thấy, trong thâm tâm tồn tại sự sợ hãi không nói thành lời cùng với đó là hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe đắt tiền êm ái như vậy, Lưu Ly có cảm giác không chân thực chút nào, tất cả diễn ra quá nhanh chóng, nhanh đến nỗi cô chỉ biết run rẩy. Run rẩy vì cô biết, sau hôm nay cuộc đời mình sẽ khác hoặc có lẽ, cuộc đời mình sẽ chấm hết. Trên đời làm gì có ai tốt như vậy? Nhưng Lưu Ly không dám nghĩ tiếp, rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ con.

Nhìn lại cái bộ đồ bẩn thỉu của mình, sợ làm bẩn cái ghế bọc da bên trong xe. Cô chần chừ mãi, người đó mới kéo cô ngồi vào.

Người đó nở nụ cười khuynh đảo thế gian:

"Không sao! Con lên đi!"

Cô ngồi lên xe. Nhìn ra khung cửa kính, xe đang từ từ lăn bánh, cảnh vật cũng khuất dần, rời khỏi cái nơi tối tăm Lưu Ly đã sống hai năm nay. Có chút nhẹ nhõm, cũng có chút lâng lâng khó tả. Không biết rồi sau này, cô sẽ thế nào.

Đi được một lúc, một căn biệt thự màu trắng xa hoa lộng lẫy hiện ra. Cô trố mắt kinh ngạc, lần đầu tiên cô thấy ngôi biệt thự lộng lẫy như thế. Cô cố nhoài người ra để nhìn, người đó lại kéo lại, nói:

"Không cần nhìn, sau này đây sẽ là nhà của con!"

Lưu Ly lại ngơ ngẩn thêm một lúc nữa. Đã rất lâu rồi mới nghe được tiếng "Nhà", lại còn là căn nhà hoành tráng như thế...Cặp mắt to tròn vẫn cứ mãi nhìn quanh.

Cánh cổng lớn từ từ mở ra như một con thú dữ nuốt chửng con mồi, người đàn ông dắt tay Lưu Ly vào trong. Những người giúp việc ăn mặc chỉnh tề đứng xếp thành hai hàng dài, họ đồng loạt cúi đầu:

"Ông chủ"

Những kẻ này đã sớm nhận được tin ông chủ nhặt được một đứa bé, nên thái độ đặc biệt có một chút tò mò.

Diệp Sở nắm tay Lưu Ly, đôi tay to bao phủ lấy nắm tay bé xíu của cô, cho cô một cảm giác ấm áp lạ thường, Diệp Sở nói với những người hầu:

"Đây là con gái của ta”

Chỉ một câu đơn giản, không dài dòng nhưng lại làm cho bọn họ một phen kinh ngạc.

Tất cả họ đều đổ dồn ánh mắt về phía cô gái nhỏ trong tay ông chủ, có lẽ thấy cô bẩn thỉu nên có một vài người len lén liếc mấy lần. Khi nghe ông chủ nói vậy, họ cũng biết thân phận, gọi cô một tiếng:

"Tiểu thư"

Diệp Sở hài lòng gật đầu. Sau đó giao Lưu Ly cho quản gia đem đi tắm rửa thay đồ.

Sau một hồi được hướng dẫn cách sử dụng bồn tắm hiện đại, được hướng dẫn mặc váy công chúa, được hướng dẫn chải tóc, được hướng dẫn đeo trang sức.... Tự mình soi gương, suýt chút giật mình. Đây là ai? Không phải cô! Trong gương là một cô bé ăn mặc đẹp đẽ, xinh xắn đáng yêu khác xa với bộ dáng của Lưu Ly hai tiếng trước!

Rồi bà quản gia già đưa cô đến phòng của Diệp Sở. Bà ta nói:

"Ông chủ ở trong này, ông chủ muốn gặp tiểu thư. Nếu không có việc gì nữa, tôi xin lui trước"

Lưu Ly ngơ ngẩn đứng trước cửa phòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở cửa.

Diệp Sở đang chăm chú đọc tài liệu, cái áo vest đen được cởi ra vắt tùy tiện trên lưng ghế, bộ dáng rất tao nhã, thấy Lưu Ly bước vào thì bỏ xuống bàn. Nói cô ngồi xuống. Hắn ngồi trên ghế nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:

"Con tên gì?"

Cuối cùng cũng chịu hỏi tên, cô tưởng ông ta định không hỏi rồi gọi cô là Vô Danh luôn chứ!

Cô rụt rè tiến tới, ngồi xuống chiếc ghế da màu trắng to nhất trong thư phòng, hai tay nắm vạt áo nói:

"Con tên Lưu Ly"

Diệp Sở nghe vậy, hai tay đan lại vào nhau, hơi hơi rũ mắt đánh giá:

"Tên rất đẹp”

Dừng một lát nói tiếp:

“Từ nay con sẽ mang họ Diệp. Con tên là Diệp Lưu Ly, con gái của Diệp Sở ta"

Lưu Ly cảm thấy cái tên mới này cũng không tệ, vậy được rồi. Từ nay cô sẽ là Diệp Lưu Ly. Cha nuôi tên là Diệp Sở.

Mặc dù Diệp Sở nhận nuôi Lưu Ly, nhưng cô lại chẳng biết gì về ông ta cả. Từ lúc đó đến bây giờ, cô cứ mơ mơ hồ hồ, Diệp Sở không hỏi kỹ càng đã nhận nuôi Lưu Ly. Lưu Ly cũng không dám tự tiện hỏi về thân phận của Diệp Sở.

“Từ từ rồi sẽ biết” Lưu Ly về phòng, cô nằm trên chiếc giường công chúa êm ái thoáng nghĩ ngợi rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.