Chồng ngốc: Độc sủng mình em

83.0K · Hoàn thành
Deathly Rose
60
Chương
24.0K
Lượt đọc
9.0
Đánh giá

Giới thiệu

Thể loại: Ngôn tình hiện đại, ngọt sủng, tranh đấu gia tộc, hắc bang, nữ cường, ép hôn, cưới trước yêu sau, HE Couple: Nguyệt My Nhi & Cố Thiên Khanh Văn án: Nguyệt My Nhi, một cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng lại sống ở Nguyệt gia với thân phận là con hoang. Nói đúng hơn là, ba và mẹ cô vô tình nảy sinh tình cảm rồi đi quá giới hạn nên mới sinh ra cô. Nguyệt gia chẳng ai quan tâm mẹ cô có mang mà nhẫn tâm đuổi đi dưới trời mưa bão. Khi đó, mẹ cô mang thai chỉ vỏn vẹn ba tháng tuổi. Đến khi cô được sinh ra trên cõi đời, mẹ cô cũng vì sinh khó, mất máu nhiều mà qua đời. Nguyệt My Nhi được bác sĩ đưa đến Nguyệt gia, ngoài mặt chẳng ai nói năng gì! Nhưng bên trong lại thầm quyền rũa cô chết ngay tức khắc. Ba cô lấy vợ khi cô chưa ra đời, đến khi cô tròn ba tuổi, mẹ kế bất ngờ mang thai. Ba cô cũng vì vậy mà bỏ bê cô, ít khi ngó ngàng đến. Mọi việc đều giao cho người làm. ........ Cố Thiên Khanh, thiếu gia ngốc của gia tộc Cố gia. Từ khi anh lên bảy tuổi, ba mẹ mất do người khác hãm hại, đến nay cũng chẳng có tin tức gì! Kể từ đó, anh luôn là một kẻ ngốc trong mắt người khác. Ông nội anh cũng tìm nhiều bác sĩ có tiếng để chữa trị cho anh. Nhưng kết quả nhận lại chỉ là không chữa được! Thế nhưng ông nội vẫn không ghét bỏ anh, lại càng muốn dùng hết tình cảm đặt lên người anh. Đến người cháu ngoại, em trai của Cố Thiên Khanh là Cố Thiên Bắc cũng phải ganh tị với anh trai ngốc của mình.

Tiểu thưThiếu giaLãng mạnSủngcưới trước yêu sau Hào môn thế giaĐô thịcưới nhanhTranh quyền đoạt vịTổng tài

Chap 1: Ép hôn.

Căn phòng yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài rọi vào, khiến người đàn ông trung niên ngồi bên trong phải nhíu mày khó chịu.

Người phụ nữ ngồi đối diện, gương mặt cũng khó chịu không kém gì! Chỉ là, mỗi người một suy nghĩ. Lúc này, một cô gái từ ngoài đi vào, giọng nói đanh đá đã phá hủy bầu không khí hiện tại.

_ Ba, con thấy mẹ nói đúng đó! Chị ta đã ăn nhờ ở đậu ở Nguyệt gia mấy chục năm nay! Cố gia đăng tin tuyển vợ, chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Với lại, kinh tế và danh tiếng nhà chúng ta cũng sẽ tăng lên không ít.

Người đàn ông trung niên nghe xong, gương mặt lại càng trở nên khó coi. Triệu Mẫn (mẹ kế của nữ chính) tức giận, tay đập mạnh xuống bàn, đứng dậy nhìn chồng mình, nói:

_ Có phải ông không nỡ để nó qua đó làm vợ của kẻ ngốc hay không? Chỉ là một đứa con hoang, lấy tư cách gì mà được một người chồng tử tế chứ?

Nguyệt Trấn sợ Triệu Mẫn sẽ làm lớn chuyện nên gật đầu đồng ý! Bên ngoài tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì, nhưng bên trong lại thấy vô cùng buồn.

Nhận được kết quả như ý muốn, Triệu Mẫn và Nguyệt Hân vui vẻ đi ra ngoài. Hai người họ đã rất muốn tống cổ đứa con hoang kia đi! Chẳng ưa gì cái người không cùng huyết thống. Vậy mà càng lớn lại càng giống với người phụ nữ đoản mệnh kia!

................

Nguyệt My Nhi, đứa con hoang trong miệng của Triệu Mẫn. Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cao ráo, tiêu chuẩn của một người mẫu, không sai một tẹo nào!

Vừa xinh đẹp lại giỏi giang, đi học thì luôn bỏ xa các bạn học khác! Nói đúng hơn là học bá chính hiệu. Cũng vì chuyện học hành, Triệu Mẫn và Nguyệt Hân thường hay kiếm chuyện, gây khó dễ cho cô.

Nguyệt My Nhi đang cùng người làm bận bịu trong bếp. Tiếng gọi lớn của người mẹ kế làm người khác cũng phải giật mình. Bỏ chuyện nấu nướng sang một bên, cô chạy nhanh ra phòng khách họp mặt.

Quan sát biểu cảm của từng người, Triệu Mẫn và Nguyệt Hân thì vui vẻ ra mặt. Còn Nguyệt Trấn thì buồn bã áy náy, còn lộ ra vẻ khó xử. Biết là chuyện liên quan đến mình, cô lên tiếng hỏi trước:

_ Ba, có chuyện gì cần đến con sao?

_ Phải đó! Công ty của gia đình chúng ta đang gặp vấn đề. Cố gia lại đang đăng tin tìm con dâu. Ba cô muốn gả cô qua đó để tạo mối quan hệ, công ty nhà này cũng được giúp đỡ không ít!

Lời nói của Triệu Mẫn, từng câu từng chữ đều nghiến răng nghiến lợi. Còn có gương mặt vui vẻ của cô em gái cùng cha khác mẹ kia!

Mấy chục năm nay, Nguyệt My Nhi cô ở lại Nguyệt gia, cái danh đại tiểu thư cũng chẳng ai xem ra gì! Mẹ kế thì khó chịu, chán ghét cô. Em gái thì ganh tị, kiếm chuyện bắt nạt cô. Người làm cũng vì vậy mà xem cô ngang hàng, còn khinh thường cô không thương tiếc.

Nguyệt My Nhi trầm mặc, nếu như là Cố gia thì người kia chính là đại thiếu gia ngốc, Cố Thiên Khanh. Nhưng như thế cũng tốt hơn là ở đây, thoát khỏi chốn địa ngục này, thì cho dù bên kia có lạnh nhạt với cô như thế nào thì cô cũng chấp nhận.

_ My Nhi, nếu như con không đồng ý, thì ba...

_ Ba, con đồng ý. Xem như là trả ơn công nuôi dưỡng mấy chục năm nay của ba. Ba cứ liên lạc với bên Cố gia, xem ngày gặp mặt là được!

Nguyệt Trấn bất ngờ với câu trả lời của Nguyệt My Nhi, ông chẳng muốn gả cô cho một đại gia tộc lớn như vậy! Nhưng một bên là con gái, một bên là vợ hợp pháp. Ông đều chẳng muốn làm ai buồn.

_ Vậy con đừng làm mấy việc trong bếp nữa! Lên phòng sửa soạn một chút, một lát cùng ba ra ngoài mua sắm.

_ Dạ vâng! Con xin phép.

Triệu Mẫn và Nguyệt Hân bất ngờ với hành động này của Nguyệt Trấn. Từ trước đến nay, đồ Nguyệt My Nhi mặc, đều là thứ bỏ đi của Nguyệt Hân. Thế mà bây giờ, ông lại đích thân đưa cô đi mua sắm.

Nguyệt Hân nhìn theo bóng lưng của Nguyệt My Nhi, sau đó lại nhìn về phía ba mình, ủy khuất nói:

_ Ba, ba đưa chị ta đi shopping, thế con phải ở nhà sao? Con không biết đâu, con cũng muốn đi!

_ Tủ quần áo của con còn chỗ để sao? Cứ cách một ngày là đi mua sắm, phòng quần áo của con cũng chẳng còn chỗ để rồi!

_ Nhưng...

Triệu Mẫn kéo cô ta lại, ra hiệu im lặng. Nguyệt Hân hiểu ý, liền không nói thêm gì nữa! Cả hai đều muốn tống cổ cô đi, bấy nhiêu đấy, xem như là quà tạm biệt.

................

Đến chiều, Nguyệt Trấn cùng Nguyệt My Nhi ra ngoài mua sắm. Nguyệt Hân nhìn theo mà cảm thấy không cam tâm. Trong lòng ấm ức không chịu được.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô ta có bướng bỉnh, ngang ngược như thế nào! Nhưng một khi đã muốn thì không ai có thể ngăn cản. Vậy mà bây giờ lại chịu ủy khuất không thể nói ra được!

Triệu Mẫn hiểu ý nghĩ của Nguyệt Hân, chỉ nhẹ nhàng chấn an rồi đi vào trong. Dù sao cũng sắp nhổ bỏ cái gai trong mắt này rồi, cho dù có cho cô ta thêm vài bộ quần áo, bà ta cũng chẳng thấy tiếc.

Chỉ có tống cổ Nguyệt My Nhi đi, địa vị và tài sản của Nguyệt gia, đối với con gái của bà ta mới càng vững chắc hơn.

...

Trong xe, Nguyệt My Nhi cảm nhận được sự áy náy của Nguyệt Trấn, vẻ mặt buồn bã vẫn chưa được gỡ bỏ. Cô nắm chặt lấy tay ông, nhẹ nhàng khuyên nhủ, muốn cho nỗi buồn kia bay đi, không bao giờ trở lại!

_ Ba, ba không cần phải áy náy hay lo lắng cho con. Xem như con gái lớn, nên dựng vợ gả chồng rồi! Với lại, gả cho gia tộc lớn như vậy, con có thể tự chăm sóc bản thân mình.

_ Con lớn thật rồi! Đã không còn là đứa con gái hay ở cạnh ba, lúc ba làm việc. Lớn rồi, trưởng thành rồi! Nếu như bên đó chịu ủy khuất gì, cứ về nói với ba, ba luôn là chỗ dựa cho con.

Nguyệt My Nhi mỉm cười, nụ cười tươi nhất, chỉ khi ở cùng ba mình, nó mới xuất hiện. Ông rất thương cô, chỉ là trước kia thế lực của Triệu gia quá lớn, ông không thể tỏ ra thân mật quá mức với cô.

Đến khi điều chỉnh lại thế lực của bản thân, ông mới dần muốn bù đắp lại cho cô. Khi đó, lại gần ngày mà cô bị gả đi!

Nguyệt Trấn nhìn nụ cười của cô, cảm thấy buồn bã đã vơi đi không ít! Nhớ đến chuyện đã liên lạc với Cố gia, ông vỗ nhẹ vào tay cô, nói:

_ Ba ngày nữa sẽ họp mặt hai bên gia đình. Khi đó con biểu hiện bình thường là được, không cần phải quá tốt. Với lại, họ không cần lễ nghĩa gì! Do đại thiếu gia là một người ngốc, chỉ cần có vợ cho cậu ta là được!

Nguyệt My Nhi hiểu ý, gật đầu tỏ ý đã nhớ rõ.