CHƯƠNG 3: BÙNG NỔ BÍ MẬT
CHƯƠNG 3: BÙNG NỔ BÍ MẬT
“Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên cậu lại nghiêm túc như vậy?”
Lâm Thanh Mai nhìn cô, do dự vài giây, nói: “Thực ra Đức Chinh đã từng theo đuổi tớ khi tớ còn học đại học, nhưng tớ không đồng ý.”
Lưu Bảo Bảo cười như không hề hấn gì: “Chuyện này tớ biết rồi, hôm kết hôn anh ta có kể cho tớ, lúc đó tớ với cậu còn chưa quen nhau, cậu không cần bận tâm trong lòng đâu.”
“Nhưng chuyện mà tớ muốn nói, không phải chuyện này...” Lâm Thanh Mai cau mày nói.
Biểu cảm của cô khiến Lưu Bảo Bảo có chút căng thẳng: “Thanh Mai, cậu đừng làm tim tớ đập loạn lên nữa! Nói cho tớ biết đi, cậu với Đức Chinh có quan hệ gì, hai người mà phản bội bà đây sẽ không chịu nổi mất.”
Lâm Thanh Mai lắc đầu, thở dài nói: “Ba tháng trước, tớ đi công tác, có tham gia một buổi hội thảo các nhà thiết kế, trong bữa tối mọi người có uống một chút rượu, cậu cũng biết tửu lượng của tớ không tốt, về đến khách sạn gần như đứng không vững nữa...Lúc đó tớ vô tình gặp Đức Chinh trong thang máy, anh ta cũng tới bàn chuyện làm ăn, nói muốn đưa tớ về phòng khách sạn, tớ cũng không nghĩ gì nhiều nên để anh ta đưa về. Sau khi đưa tớ vào đến phòng ngủ, chính là...anh ta có mưu đồ bất chính với tớ, lúc đó tớ sợ đến mức gọi điện thoại cho cậu, hỗn loạn thế nào lại ấn nhầm thành nút ghi âm.”
Nói xong, cô ấy rút điện thoại ra, mở file ghi âm.
Sắc mặt Lưu Bảo Bảo tái xanh, nhưng cô cũng không nói gì, lựa chọn ngồi nghe đoạn ghi âm.
Đức Chinh: “Thanh Mai, tối nay tôi được gặp em, đúng là ý trời! Làm người phụ nữ của tôi nhé...”
Lâm Thanh Mai: “Đức Chinh, đồ vô liêm sỉ! Bỏ tôi ra!”
Đức Chinh: “Em đẹp thật đấy...”
Lâm Thanh Mai: “Anh còn không bỏ tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Đức Chinh: “Cho tôi đi...”
Lâm Thanh Mai: “Anh cút đi cho tôi! Anh còn không cút đi, tôi sẽ nói chuyện này với Bảo Bảo!”
Đức Chinh: “Lâm Thanh Mai, em còn giả vờ ngây thơ gì chứ! Mẹ kiếp mất cả hứng!”
Cuối cùng, trong ghi âm truyền đến tiếng cánh cửa đóng sầm lại.
Lúc này, Lâm Thanh Mai thấp thỏm trong lòng, cô căng thẳng nhìn Lưu Bảo Bảo.
Cô đã giấu chuyện này trong ba tháng rồi, lần này vì sắp ly hôn nên cô không muốn giấu thêm nữa.
Năm phút im lặng, Lưu Bảo Bảo không ngừng hút hai điếu thuốc, Lâm Thanh Mai ở bên cạnh cô không nói một lời.
Cô thực sự lo lắng rằng tình bạn của cô và Bảo Bảo sẽ kết thúc vì đoạn ghi âm này.
Khi Lưu Bảo Bảo dập tàn thuốc, cô suy nghĩ kỹ càng và đưa ra quyết định: “Được, lần này tớ đi cùng cậu! Tên khốn hèn hạ Đức Chinh này, bà đây chịu đủ rồi! Lần này vậy mà lại xúc phạm đến cậu, đúng là đã động chạm đến giới hạn chịu đựng của tớ! Thanh Mai, cậu về chuẩn bị đi, ly hôn Trần Hoàng Khôi càng sớm càng tốt, đợi tớ gửi thỏa thuận ly hôn cho bên tòa án, tớ sẽ rời khỏi nhà họ Hà, sau này chúng ta sống cùng nhau nhé, cậu thấy đề nghị này thế nào?”
Lời của cô khiến ánh măt Lâm Thanh Mai lập tức thấy chua xót, ôm chầm lấy cô: “Bảo Bảo, vừa rồi tớ thực sự sợ muốn chết, tớ sợ cậu không cần tớ nữa!”
Lưu Bảo Bảo ôm cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: “Đồ ngốc, là tên súc sinh Đức Chinh không biết xấu hổ! Tớ không thể đổ hết tội lỗi lên đầu cậu được, chúng ta thật sự là cặp chị em khó khăn, đến ly hôn cũng cùng nhau...”
“Bảo Bảo, tối nay về nhà tớ sẽ lật bài ngửa với Trần Hoàng Khôi, cậu cứ chờ tin tốt của tớ đi! Tớ sẽ nhanh chóng ly hôn với anh ta!”
“Được rồi, đừng khóc nữa, tên khốn cặn bã như Trần Hoàng Khôi đuổi anh ta đi càng xa càng tốt! Cậu cũng biết đấy, tớ có số mệnh tốt, sinh ra đã là trâm anh thế phiệt, vậy nên cho dù có ly hôn thì tớ vẫn sống tốt. Sau khi cậu chuyển ra ngoài, cậu cứ thoải mái chọn lấy một căn nhà trong ba căn của tớ, tớ ở đâu cũng được, từ giờ chúng ta là liên minh những con người ly hôn.” Lưu Bảo Bảo như một bà hoàng kiểu mẫu.
Lâm Thanh Mai hết khóc lại cười buông cô ra, rút khăn giấy trên bàn lau nước mắt: “Bây giờ tớ không có nơi nào để đi cả, tớ có thể đến chỗ cậu không? Tớ phải đợi đến tối mới về nhà được...”
“Cậu đùa sao, từ nay về sau đây chính là nhà của cậu, tối nay chị đây cũng không về nhà cũ nữa, đến căn hộ chung cư của tớ đi. Buổi tối chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon, trò chuyện thâu đêm, mắng chết hai tên khốn nạn kia đi!” Lưu Bảo Bảo kéo Lâm Thanh Mai đứng dậy và rời đi.
“Được, cứ quyết như vậy đi!”
Có được một người bạn thân mạnh mẽ như Lưu Bảo Bảo, trong lòng Lâm Thanh Mai cảm thấy rất ấm áp, thực ra ly hôn chẳng có gì ghê gớm cả.
Buồn nhất là dính phải một người đàn ông không yêu mình.
...
Bốn giờ chiều, tại khu kinh doanh tài chính thịnh vượng nhất thành phố.
Trong số những tòa nhà thương mại lạnh lẽo nguy nga cao ngất trời, có một tòa nhà cao nhất cao vút lên tận tầng mây.
Tập đoàn Lập Thị là đế chế kinh doanh lớn nhất Châu Á.
Lúc này, người đàn ông ngồi ở văn phòng tổng giám đốc, trên tay cầm một tập tài liệu.
Tên: Lâm Thanh Mai
Tuổi: 25 tuổi
Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn
Nơi làm việc: Phòng thiết kế Đông Lăng
...
Cô ấy đã kết hôn rồi?
Lập Gia Khiêm đặt thông tin xuống, trầm ngâm nhìn những đám mây mờ đang trôi ngoài cửa sổ.
Trong đôi mắt đen láy thoáng chút lạnh lẽo.
“Đỗ Tuấn, cậu ra ngoài đi.”
Thư ký trưởng Đỗ Tuấn vẻ mặt không chút biểu cảm, trả lời: “Vâng, Lập tổng, vậy tôi xin phép ra ngoài.”
Ngay khi Đỗ Tuấn vừa mở cửa phòng Tổng giám đốc, liền nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai bước vào.
“Cảm ơn.”
Đỗ Tuấn gật đầu nói: “Không có gì, Đường tổng.”
Cửa phòng Tổng giám đốc nhẹ nhàng đóng lại.
Đôi mắt đen láy của Đường Văn Tú lộ ra vẻ thích thú, anh thản nhiên ngồi trên chiếc ghế sofa làm bằng da, xoay chìa khóa xe Lamborghini trong tay rồi nói đùa: “Tôi nghe nói tối qua có người đã cướp đơn hàng trong Club Bóng Đêm của tôi? Làm cho cô nhân viên quầy lễ tân mới đến tức phát khóc...”
Lập Gia Khiêm đặt thông tin về Lâm Thanh Mai vào ngăn kéo mà không nhìn Đường Văn Tú lấy một lần, tiếp tục công việc trước đó của mình.
Lập tổng không nói nửa lời, Đường Văn Tú bị khinh thường đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của anh.
“Anh đúng là kẻ tham công tiếc việc! Thứ bảy mà anh cũng không nghỉ ngơi ... Nói thật cho tôi biết, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ đó thật sự đã cho anh 15 tỷ sao?” Nốt ruồi dưới mắt trái của Đường Văn Tú thực sự mê hoặc và đa tình, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, khí chất không tầm thường chút nào.
Lập Gia Khiêm ngước mắt liếc anh ta: “Ừm, đưa rồi.”
“Tôi choáng quá! Cô ta là ai vậy? Là thiên kim nhà giàu nào vậy?” Đường Văn Tú vẻ mặt hưng phấn, chờ nghe phần sau.
“Không biết.”
“Không biết là ý gì? Anh không thể nào không tìm hiểu kỹ đối phương là ai?”
“Ừm.”
Lời nói quý giá của Lập Gia Khiêm giống như vàng vậy, thật làm Đường Văn Tú tức muốn chết: “Mẹ kiếp, đây không giống với tác phong làm việc của anh gì cả? Lập tổng mỗi năm chỉ chọn có vài người phụ nữ, người nào cũng được chọn lựa vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, lần này rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Đối mặt với sự chất vấn không ngừng của Đường Văn Tú, Lập Gia Khiêm thản nhiên dựa lưng vào ghế, giọng điệu lạnh lùng: “Tối hôm qua tôi tới Club tìm cậu, nhưng cậu không ở đó, vừa hay người phụ nữ đó xuất hiện, tối qua tôi đã đưa cô ấy đi. Chuyện chỉ có vậy thôi, Đường tổng có thể đi được chưa?”
“Trời ơi...Không bình thường! Thật không giống bình thường! Có ảnh của cô ta không? Cho tôi xem xem mặt mũi cô ta thế nào, lúc đầu cô bé ấy muốn tìm tôi trước, tôi ruồng bỏ vì trông cô ta rất xấu...Bây giờ nghĩ lại, có thể lọt vào mắt cậu, nhất định trông không tệ.”
“Không có ảnh, cậu đi được rồi đấy.”
“...”
Đường Văn Tú thấy bộ dạng không muốn để ai tiếp cận của Lập Gia Khiêm, biết anh sẽ không để lộ ra điều gì, chán nản rời đi: “Mất hứng! Tôi đi tìm Nhậm Bách đánh bài đây, tối nay cậu có qua không?”
“Xem xét đã.”