Chương 9: Nuốt đầy một bụng
Hàn Du vội vàng tắt máy tính, tháo tai nghe xuống. Hắn sắp leo tới đỉnh núi rồi, bây giờ lại tụt xuống lưng chừng nên quạu lắm. Hắn định mắng cô một trận, rồi lại thấy đôi mắt mơ màng của cô, cơn tức chưa kịp bộc phát đã ỉu xìu.
“Chị hai ơi, xỉn thì ngủ đi, sao cứ thích phá đám nhau vậy hả?”
Hắn tiến tới bóp hai má phúng phính đáng giận, hung hăng nói: “Cô phiền phức quá rồi đấy. Có tin tôi đánh mông cô không?”
Tiểu Kiều muốn nói không tin, khổ nỗi má bị bóp, miệng chu ra chỉ tạo được mấy tiếng không tròn vành rõ chữ. Bọn họ chênh lệch chiều cao khá nhiều, tầm mắt cô dừng lại ở xương quai xanh quyến rũ trước mặt, cảm thấy cảnh tượng này hơi quen. Hình như tối hôm qua cô đã thấy rồi, chỉ là chưa chạm vào được mà thôi.
Cô nấc cục một cái, làm Hàn Du tưởng cô sắp nôn ra nên buông tay ngay. Trong lúc hắn còn rùng mình thì cô cứ sáp lại gần. Vậy là một người không ngừng lùi ra sau, một người liên tục tiến tới, cho đến khi hắn đụng phải bàn làm việc mới thôi.
Việc muốn chạm vào mà mục tiêu cứ mãi xa tầm với này càng khiến Tiểu Kiều đinh ninh bản thân mình đang mơ. Tâm trí nồng nặc mùi cồn của cô xui khiến cô bạo gan lên, muốn làm gì thì làm. Đằng nào cũng chỉ là tưởng tượng, tỉnh dậy là quên hết sạch, đâu có ai biết được.
Trực tiếp, nhanh chóng, cô giơ tay tóm lấy vật duy nhất đang chĩa ra ngoài của Hàn Du. Làn da lành lạnh khiến hắn rùng mình, suýt nữa đã nộp vũ khí đầu hàng. Cũng may là cô còn biết nặng nhẹ, không bóp quá mạnh, nhưng cường độ xoa nắn thế này hắn cũng không thỏa mãn được bao nhiêu.
“Đây là cô chủ động, không thể trách tôi.” Hắn miệng nói thế nhưng trong lòng hiểu được giới hạn ở chỗ nào, giống như lần trước mượn tay cô giải quyết thì được, chứ muốn làm đến cùng thì không thể.
Hàn Du lại không biết người say rượu làm gì biết chừng mực. Bụng Tiểu Kiều vẫn sôi sùng sục, cô thấy đói quá, cả người thì lạnh lẽo. Trong tay cô vừa to vừa ấm, vừa vặn đáp ứng được nhu cầu của cô lúc này.
Trước hai mắt mở to của Hàn Du, Tiểu Kiều chậm rãi ngồi quỳ xuống, úp mặt vào giữa hai chân hắn. Cô kích thích hắn tới nỗi tưởng chừng như máu nóng sắp bốc hơi hết sạch. Hắn đứng đơ ra, đến khi môi lưỡi cô chạm vào thì cong oằn người vì vui sướng, nếu không dựa vào bàn làm việc thì đã đè lên người cô rồi. Hắn cứ tưởng rằng đã giãn nở hết cỡ rồi, giờ đây bên dưới còn phình to thêm một vòng, lấp đầy khắp khoang miệng thèm khát của cô.
Bờ môi đỏ hồng không chứa đựng được quá lâu, cô không đã thèm đành liếm láp bên ngoài. Hắn vuốt ve tóc cô, nín nhịn ham muốn được ấn đầu cô xuống, bắt cô tiếp nhận hắn, nuốt hắn vào sâu tận cuống họng.
“Bên dưới cũng muốn...”
Hàn Du dẫn dắt cô đi đến nơi chứa đựng con cháu đời sau của mình, dụ dỗ cô nâng niu chiều chuộng chúng. Cơn khoái cảm khiến đỉnh nhọn bắt đầu rỉ dịch trắng, bôi trơn bàn tay trơn trượt, tiếp thêm năng lượng giúp cô lên xuống nhanh hơn nữa. Cô dần thấy mỏi mệt, không kiên trì nổi nữa mặc hắn van nài cô tiếp tục.
Nhưng cơn đói vẫn còn nguyên đó, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Tiểu Kiều không chút khoang nhượng, ngậm mút nơi đang cung cấp dịch dinh dưỡng cho mình. Vị của hắn thực nhạt, sền sệt mà ấm nóng. Cô không vui vì hắn quá keo kiệt, mút mãi mà được có vài giọt.
Không biết là thần dục vọng mách bảo, hay đơn giản là bản năng trỗi dậy, cô mài răng vào đúng lỗ nhỏ đáng thương, ép hắn cho cô ăn uống thỏa thuê.
Hàn Du như bị điện giật, xương cụt hắn tê dại, sau lưng căng cứng còn phía trước thì nóng cháy. Đau một chút thôi nhưng vui sướng tràn trề, hắn chẳng thể suy nghĩ được gì, như cả thế giới chỉ có hai người họ, không có cô thì hắn cũng không sống nổi.
Bây giờ có muốn kìm nén cũng bất lực, hắn thỏa thuê xả hết ra ngoài, đam mê mãnh liệt. Hắn cầm tóc cô lên ngửi một hơi dài như tên nghiện. Mặt hắn đỏ bừng, hơi thở rối loạn, rên rỉ khó mà thừa nhận nổi khoái cảm điên cuồng. Hắn bỗng chốc tham lam vô độ, muốn kéo dài hơn nữa tràng tính ái bất ngờ này.
Tiểu Kiều không đọc được suy nghĩ hắn, cô chỉ biết làm theo ý muốn bản thân. Khoang miệng chứa đầy chất lỏng ấm nóng ực một hơi trôi tuột xuống bụng, lưỡi nhỏ liếm môi gợi cảm gọi mời. Những hành động nhỏ ấy rơi hết vào mắt Hàn Du. Hắn đổ mồ hôi dù máy lạnh đang để nhiệt độ rất thấp, nơi mới mềm xuống lại có xu hướng ngẩng đầu ngoe nguẩy.
Hắn vuốt ve má cô, giọng khản đặc: “Nếu đã mắc nợ thì hôm nay để tôi trả hết một lần luôn nhé?”
“Nợ?” Cô ngơ ngẩn ngồi sụp xuống đất, hai mắt lang thang nơi rối đen um tùm.
“Đúng vậy.”
Hắn kéo cô đứng lên, thô bạo đẩy sách vở trên bàn xuống rồi bế cô ngồi lên. Hắn dựa vào cổ cô, ngửi mùi chanh khiến hắn sảng khoái. Hắn tách chân cô ra, mò tới khóa kéo quần tây ngăn cách da thịt họ chạm vào nhau.
“Nợ tình, nhất định là nợ tình.” Hắn lẩm bẩm.
Đến khi hắn thấy được quần lót trắng của cô thì đã khó nhịn lắm rồi, hông hắn không chịu nghe điều khiển mà cọ loạn bên ngoài. Cô gục đầu lên vai hắn, hơi thở phả lên da trần như cổ vũ hắn tiếp tục.
Quần lót để lại vết hằn trên vòng hông nảy nở, nơi đáy quần dán chặt vào khe hở ướt đẫm. Cổ họng hắn khô khốc, làm môi răng hắn thèm được an ủi. Hắn nghiêng đầu, tìm đến môi cô, chẳng bận tâm nơi đó còn vương chút dịch trắng. Nhưng hắn cứ lại gần thì cô lại né ra xa, cuối cùng trượt thẳng xuống khuỷu tay hắn ngáy o o.
“Này?”
Hắn đơ người, bao nhiêu hứng khởi đều bị dập tắt khi thấy cô ngủ gật trên tay mình. Thằng em hắn vẫn đang thân mật với cô em nào đó, kêu gào hắn vứt bỏ hết ba cái quy tắc chó má kia đi. Muốn thì làm, người ta có phản kháng đâu, hắn cũng không phải người bắt đầu trước, nhịn làm gì cho cực khổ?
Phần con và phần người của hắn đấu đá quyết liệt, kết quả là hắn ngậm ngùi vào nhà tắm xối nước lạnh. Đây đã là lần thứ ba trong ngày hắn bị mất hứng giữa chừng, cứ tiếp tục thế này e rằng đời sau của hắn tối thui luôn mất.
Bực bội là thế nhưng hắn nào dám động tay chân trút giận lên người Tiểu Kiều. Khi bế cô lên giường trong đầu hắn đã có bảy bảy bốn chín kế hành cô ra bã, đương nhiên toàn là những ý nghĩ đen tối không thể nói thẳng bằng lời.
Hàn Du mệt mỏi quay lại phòng làm việc lau dọn rồi đi ngủ. Đúng lúc đó có tin nhắn báo tới, hắn đọc xong mà muốn đập nát luôn cái máy tính. Đồng hồ đã điểm ba giờ sáng cũng không ngăn cản được hắn gọi điện thoại mắng người.
“Tin nhắn đó là ý gì, sao tự nhiên tôi bị rớt xuống hạng hai? Hôm qua còn ở hạng nhất, cách biệt tận mấy chục triệu lận mà?”
Đầu dây bên kia cố nín cười, chọc ghẹo hắn: “Thì tại chất lượng video của cậu không bằng người ta, bị chê là không đáp ứng được nhu cầu khách hàng đó. Quy định ghi rõ ràng rồi, bị khách VIP khiếu nại là trừ điểm nặng, cậu có chửi tôi cũng vô ích.”
“Ai khiếu nại?”
“Quy định không được tiết lộ thông tin khách hàng.”
“Quy định có cấm tôi tìm cậu đánh một trận không?”
Bên kia nghe hắn đe dọa cũng sợ, trời biết tên Hàn Du này nổi khùng lên có thể làm ra chuyện gì: “Thật ra nền tảng chúng ta rất hiểu lòng người, còn có quy định làm sai biết quay đầu sẽ được hưởng khoan hồng. Nếu cậu có thể làm vị khách đó đổi ý thì sẽ được cộng rất nhiều điểm đó.”
“Cụ thể thế nào, chẳng lẽ bắt tôi đi xin lỗi à?”
“Không đến mức đấy đâu. Tôi sẽ tạo một phòng chat mật cho hai người, trong vòng một tháng, cậu tìm cách khiến vị khách VIP kia hài lòng là được.”
“...”
Đằng sau màn hình máy tính ở ký túc xá giảng viên, người đang ăn chửi qua điện thoại cười bí hiểm. Trước mắt hắn là thông tin chi tiết của vị khách hàng, chỉ rõ người đó học cùng trường với Hàn Du. Hắn đã chờ cơ hội này thật lâu, lần này nhất định phải khiến Hàn Du gặp rắc rối. Hắn muốn Hàn Du phải trả giá cho chuỗi ngày bị đè đầu cưỡi cổ đầy bất hạnh của hắn.