Chương 7: Bị ép rượu
Hàn Du cũng nhận ra Tiểu Kiều mà không thể hiện ra mặt, chỉ có cánh tay ôm eo người đẹp kia là âm thầm rút lại.
Tiểu Kiều giữ nguyên nụ cười công nghiệp, khom người thuần thục dọn chai rượu rỗng. Số lượng nhiều tới nỗi khay trên tay cô không chứa nổi, khó trách nhìn mặt ai nấy cũng ngà ngà say. Trong lúc âm thầm quan sát, cô phát hiện ra đối diện Hàn du có ông chú bụng bia đầu hói. Cô em bên cạnh ông ta có vẻ khó chịu lắm, cứ âm thầm dịch người ra ngoài.
Xác định được mục tiêu thì đánh nhanh rút gọn. Tiểu Kiều nhắm tới ly rượu đầy trước mặt ông chú, cô chỉ cần làm như vô tình đụng trúng làm cô em kia ướt váy là công cuộc giải cứu thành công.
Hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn tinh thần bị quản lý mắng, Tiểu Kiều nhẹ nhàng hướng khuỷu tay ra, khi sắp chạm vào được cái ly kia rồi thì đột nhiên tay bê khay còn lại nhẹ hẫng. Cô còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe tiếng thủy tinh va vào nhau, đổ vỡ tung tóe trên bàn lẫn mặt đất.
“Ui, xin lỗi nha, tôi lỡ tay.” Hàn Du che miệng, làm như vô tội lắm trong khi hắn chính là hung thủ hất khay bê đồ của cô.
Hắn thì không sao còn cô em bên cạnh hắn thì hứng trọn hỗn hợp bia rượu, nước lọc thậm chí là đồ ăn thừa. Cô ấy nhảy dựng lên, dậm chân la oai oái: “Con nhỏ này, làm ăn kiểu gì đấy hả?”
Dù không phải lỗi của mình nhưng Tiểu Kiều vẫn phải theo quy tắc làm phục vụ, cúi đầu xin lỗi: “Là do tôi sơ ý, thật xin lỗi, mong mọi người bỏ qua cho.”
“Bỏ qua là bỏ thế nào? Đang vui tự nhiên mất cả hứng.” Thanh niên ngồi bên kia bàn nhíu mày, bộ dạng này là muốn làm khó Tiểu Kiều.
Nam thanh nữ tú xung quanh hùa theo đồng ý, nói qua nói lại vẫn là muốn phạt Tiểu Kiều. Hàn Du chỉ đợi có thế, hắn đẩy cô gái bị hắt rượu đi, chỉ vào mấy chai rượu cô vừa mang lên: “Sẵn tiện khui luôn mấy chai này thử xem.”
Tiểu Kiều chửi thầm trong lòng, mấy chai đấy toàn loại mạnh không đấy. Như thể thấy cô còn chưa đủ thảm, tên tóc vàng ngồi ngay cạnh còn xúi bậy: “Thử từng loại mãi chán lắm, trộn hết lên xem có khi lại ngon hơn đấy.”
Người độc miệng này là sinh viên chung trường, còn khá nổi tiếng. Tiểu Kiều nhớ tên hắn là Dương, có biệt danh là con trai hiệu trưởng. Nguyên nhân không phải hắn là con trai hiệu trưởng thật, mà là dù hắn có nghỉ học, ăn chơi kiểu nào cũng sẽ thi qua môn, còn đạt điểm cao mới hay.
Cô cười gượng, nhìn quản lý cầu cứu mà hắn lại lắc đầu, ý bảo cô uống đại rồi rút. Mấy nhân viên khác giúp cô dọn dẹp rồi thôi, bọn họ khó lòng nói giúp gì được. Cô cắn môi, uống thì uống, tửu lượng của cô không tới nỗi tệ, cùng lắm thì loét dạ dày thôi.
Thấy Tiểu Kiều cong lưng xuống thì Hàn Du lại kéo cô, hại cô ngã ngồi xuống chỗ cô gái xui xẻo kia. Eo cô bị hắn siết chặt, không cục cựa gì được.
“Anh có ý đồ gì?” Cô thì thầm.
Hắn nhếch môi, cười rất đáng đánh đòn: “Uống một ly thôi, ý đồ gì được chứ.”
“Ha ha.” Cô cười khan.
Tình huống tệ thật nhưng cô vẫn chưa bó tay đâu. Cô vờ như cam chịu, thuận tay lấy chai rượu gần nhất. Thật ra cô đã để ý đến chai này từ lâu, nó là loại vang sủi, dùng chút thủ thuật khi khui sẽ tạo rất nhiều bọt.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cô một tay cầm chai vang, một tay cầm ly rượu. Cô dùng đế ly cạ vào cổ chai rồi hất mạnh nút bần, bọt lập tức sôi lên đúng như ý cô muốn. Theo góc độ này, vị trí mà bọt bắn ra sẽ rơi vào chỗ cô và Hàn Du, tất nhiên người bị hại nhiều hơn sẽ là hắn.
Nào ngờ Hàn Du ngồi ngay cạnh chứng kiến hết hành động của cô, ngay khi cô chọn chai vang kia là hắn đã tiên đoán được cô muốn làm gì rồi. Khi cô nghĩ là mưu mẹo sắp thành thì hắn chộp lấy cùi chỏ cô, khéo léo hướng tay cô ra trước.
“Phụt” một tiếng ngắn ngủi, bọt rượu phun trào mạnh mẽ, đúng ngay chóc chỗ cô gái ngồi bên cạnh ông béo. Tiểu Kiều méo miệng trong khi cô gái khốn khổ mừng như bắt được vàng, nối gót cô gái bị hất rượu, xách váy rời đi nơi yêu ma quỷ quái này. Trong lòng cô ấy hiện giờ có khi còn thấy mùi nhà vệ sinh đầy bãi nôn ọe thơm hơn hẳn phòng VIP xài máy lạnh khử trùng 24/7 ấy chứ.
Ông béo vỗ bụng bia cái bộp, rõ ràng không vui chút nào. Em gái xinh tươi mơn mởn chộp vào tay rồi mà chưa xơ múi được gì đương nhiên tức lắm chứ. Hàn Du lấy danh nghĩa an ủi, hào phóng đẩy cô em còn lại của mình qua luôn. Vậy là bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại mỗi Tiểu Kiều.
Tóc vàng không bỏ qua cơ hội mà móc mỉa ngay: “Phục vụ gì mà tay chân vụng về thế?”
“Dạ xin lỗi anh, cô ấy chỉ là nhân viên thời vụ thôi ạ, nay hơi thiếu người nên tụi em rối quá, mong anh bỏ qua cho.” Quản lý thấy tình hình không ổn xen vào ngay, không ngừng ra ám hiệu cho cô uống rượu phạt nhanh lên.
Tóc vàng lắc đầu, cười ác độc: “Lúc nãy là một ly, bây giờ gây thêm chuyện thì ba ly mới đủ.”
“Dạ anh nói phải, ba ly mới đủ.” Quản lý thay cô nhận lời.
Tiểu Kiều đổ mồ hôi lạnh, ba ly thì chuyến này cô vào bệnh viện chắc rồi. Tay cô cầm chai rượu mà run run. Hàn Du nhìn không nổi nữa, nhấc ra bốn chai rượu đủ màu, thay cô đổ đầy ba ly.
Tóc vàng huýt sáo: “Bao lâu rồi mới được thấy anh tự tay pha rượu ta? Cô phục vụ này có số hưởng ghê nhỉ.”
Số hưởng cái đầu khỉ nhà anh, Tiểu Kiều chửi liên hồi trong bụng. Ba ly rượu xếp ngay ngắn trước mặt, cô liếc Hàn Du mà hắn ngó lơ. Biết bao ánh mắt đều đổ dồn lại đây, cô có muốn chạy cũng không được.
Uống chậm say càng nhanh, Tiểu Kiều cầm một lúc ba ly, lần lượt nốc sạch chỉ trong một hơi. Đám người xung quanh trầm trồ, reo hò vỗ tay náo nhiệt vô cùng.
“Được đấy.”
“Giỏi lắm cô em!”
“Nhân viên quán bar có khác, ai cũng uống rượu như thần.”
“...”
Tiểu Kiều chưa gì đã thấy lâng lâng, ai nói gì cũng chỉ biết cười ngu ngơ. Quản lý có tâm lại gần định kéo cô đi. Thật ra hắn cũng sợ cô gặp chuyện, thà là nhân viên chính thức còn có hợp đồng mà cự cãi, còn loại nhân viên làm dùm như cô thì rất dễ nảy sinh ý nghĩ đập chuột vỡ bình.
Quản lý vừa nhấc chân lên bỗng dưng thấy lạnh gáy. Hàn Du chẳng nói gì mà cứ lẳng lặng ngồi đấy, mắt còn không thèm liếc ngang dọc, tay thì ôm vai Tiểu Kiều ngăn cô ngả nghiêng ngả ngửa. Quản lý làm ở chỗ này mắt tinh vô cùng, biết ngay người ta đã chấm cô phục vụ này rồi, hắn không xen vào được.
Tóc vàng nghiêng người qua, quơ tay trước mặt Tiểu Kiều, thấy cô không phản ứng gì thì tặc lưỡi: “Tôi không biết là anh thích kiểu này đấy, nhìn chẳng có gì đặc biệt cả.”
Hàn Du không nể tình đánh vào tay hắn: “Có đặc biệt hay không cũng không đến lượt cậu.”
Mùi chanh từ nãy đến giờ cứ quanh quẩn chóp mũi hắn, át cả mùi cồn nồng nặc, hại hắn bồn chồn mãi không thôi. Hắn kéo áo sơ mi cô ra khỏi lưng quần, nhẹ nhàng luồn tay vào trong, sờ lên da thịt mát lạnh rồi véo mạnh một cái.
Tiểu Kiều ăn đau mà không có sức phản kháng, mềm mại ngả vào người hắn lên án: “Đồ biến thái... hư hỏng...”
Cô lẩm bẩm quài cũng quanh quẩn được có mấy từ không có lực sát thương. Hắn nghe nhàm thì thấy buồn cười, lại nghĩ đến việc cô chơi liều mà bực mình.
“Không phải nhờ tên biến thái tôi đây thì hôm nay cô chết chắc rồi. Đây là chỗ nào mà cô dám tới làm công, hử, còn tự cho bản thân thông minh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Không ăn đòn là không biết trời cao đất dày đúng không.”
Men theo vòng eo nhỏ, tay hắn chạm tới chân ngực Tiểu Kiều. Hắn chẹp miệng, thì ra là mặc áo nịt ngực, thế nên kích thước nhìn qua mới nhỏ hơn so với lúc sáng.