Giới thiệu
Tác giả: Uyển Lan Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, nhẹ nhàng Văn án: Có loại tình cảm nào mà tồn tại mãi mãi không? 5 năm trước, cô là mối tình đầu, là ánh đèn soi sáng cuộc đời tăm tối của anh. Tình yêu của họ từng được rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng cuối cùng lại vì những hiểu lầm mà chia xa. 5 năm sau, Thẩm Nghiên gặp lại Dịch Xước Đông trong một hoàn cảnh vô cùng éo le. Liệu họ còn có thể quay lại bên nhau? Trích "Bây giờ tôi đã có tiền. Tuy không quá giàu có, nhưng cũng đủ tiêu xài." Đương nhiên rồi, anh ta là bác sĩ cơ mà. Tiền lương bác sĩ ổn định, chưa kể anh còn là bác sĩ chuyên khoa được bệnh viện đích thân mời về, danh vọng vô số. Nhưng mà tự nhiên Dịch Xước Đông nói điều hiển nhiên như vậy để làm gì? "Đủ xứng với em chưa?"
Chương 1
"Thẩm Nghiên!"
Người con trai giữ chặt lấy cánh tay cô gái đang đứng trước mắt mình, bộ dạng giống như nếu anh buông tay cô sẽ ngay lập tức biến mất:
"Em cho anh một chút thời gian."
"Thời gian? Bao lâu? Một ngày, một tháng, hay một năm? Hay là mười năm anh nói đi?"
Thẩm Nghiên thẳng thừng gạt tay anh ra, dùng đôi mắt thập phần lạnh nhạt nhìn người con trai cô yêu, cố gắng thốt lên vài tiếng:
"Dịch Xước Đông, anh không xứng với tôi... Chúng ta chia tay đi"
"Không, anh không đồng ý. Thẩm Nghiên! Thẩm Nghiên!...
***
Cảnh vật xung quanh Thẩm Nghiên bỗng chốc thay đổi, cô lại nhìn thấy Dịch Xước Đông nhưng lần này thì khác. Anh bước đi cùng một người phụ nữ, trông rất xứng đôi, lạnh lùng lướt qua Thẩm Nghiên như không quen biết... Thẩm Nghiên cố gắng đuổi theo nhưng càng chạy lại càng xa chỗ hai người họ cuối cùng bất lực ngã quỵ.
***
Thẩm Nghiên giật mình tỉnh lại sau giấc mộng mị kéo dài. Cô ngơ ngác ngước nhìn xung quanh, bộ dạng nhếch nhác chìm vào trong bóng tối của căn nhà cấp bốn. Thẩm Nghiên mò xuống giường định bật đèn nhưng phát hiện điện đã mất, cô đành dùng đèn pin điện thoại để chiếu sáng một góc rồi ngồi bần thần ở đó. Không biết tại sao dạo này cô rất hay mơ thấy anh... Thẩm Nghiên lắc lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ lung tung của mình, nhìn vào đồng hồ điện thoại đã quá 2h sáng. Ấy vậy mà điện thoại cô lúc này lại bất chợt reo lên. Nhìn vào số máy lạ lẫm trên màn hình, cô thắc mắc không biết ai lại gọi vào lúc này rồi bắt máy.
"Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện T, không biết đây có phải số máy của người nhà bệnh nhân Thẩm Kình Sâm hay không?"
Nghe thấy tên cha mình, Thẩm Nghiên lúc này mới lấy lại phần tỉnh táo nhanh chóng hỏi:
"Vâng, tôi là con gái ông ấy. Không biết cha tôi...?"
"Hiện tại bệnh nhân Thẩm Kình Sâm đang chuẩn bị tiến hành xạ trị, phiền cô tới bệnh viện một chuyến."
Chưa đợi cô hỏi xong họ đã nói hết, bộ dạng rất gấp gáp. Thẩm Nghiên cũng không chần chừ gì mà nhanh chóng cúp máy rồi đi đến đó.
***
Bệnh viện T hơn 2h sáng vắng tanh chỉ có rải rác vài bóng người. Cha Thẩm Nghiên đã sớm được chuyển vào phòng phẫu thuật khoa ngoại, khi cô đến nơi cũng may mắn gặp được Nhậm Đường. Nhậm Đường đương nhiên đã quá quen thuộc với người nhà bệnh nhân anh đang phụ trách này, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô anh không thể không trấn an vài câu:
"Cô không cần gấp, lần xạ trị này tuy nguy hiểm có nhưng may mắn là đã có cả một vị bác sĩ khác cùng tôi thực hiện, mà người này mới từ nước ngoài trở về, rất chắc tay."
Thẩm Nghiên nghe xong cũng thở ra một chút. Cha cô bị ung thư, những lần xạ trị này thật quá quen thuộc với cô rồi. Nhưng Nhậm Đường có từng nói, gần đây sức khỏe cha cô ngày một kém đi, có khả năng sau những lần xạ trị tiếp theo, độ nguy hiểm sẽ cao hơn.
"Cảm ơn anh, bác sĩ Nhậm."
Nhậm Đường gật gật đầu rồi nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật. Thẩm Nghiên đương nhiên cũng không có cách nào khác ngoài việc ngồi chờ.
30 phút trôi qua, Thẩm Nghiên vẫn ngồi bất động trên dãy ghế chờ vắng tanh ngoài phòng phẫu thuật nhìn chằm chằm xuống mặt sàn. Bác sĩ nói xạ trị chỉ có thể kéo dài sự sống, liệu sẽ kéo dài cho cha cô được bao lâu? Cô không biết, cũng không muốn biết. Ánh mắt Thẩm Nghiên bất giác bị thu hút bởi một đôi chân thẳng tắp sau lớp đồ bảo hộ. Ban đầu Thẩm Nghiên còn cho rằng Nhậm Đường đã xong và ra ngoài, cô đứng bật dậy chưa kịp nhìn người đã lên tiếng :
"Bác sĩ Nhậm, cha tôi..."
Đương nhiên là chưa kịp nói hết một câu Thẩm Nghiên đã phát hiện ra người trước mắt cô không phải Nhậm Đường. Người đàn ông trong bộ đồ bảo hộ phẫu thuật tuy kín mít chỉ để lộ đôi mắt sâu đang nhìn cô nhưng cũng đủ để cô biết anh là ai. Thẩm Nghiên đã quá quen thuộc với ánh mắt nhàn nhạt này của anh rồi.
"Cũng như những lần xạ trị khác, không có gì nghiêm trọng phát sinh."
Thanh âm trầm trầm cất lên đáp lại Thẩm Nghiên quả thật rất chuyên nghiệp, không có chút từ nào thừa thãi cả.
"Cảm ơn bác sĩ."
Thẩm Nghiên hơi cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia. Dịch Xước Đông đương nhiên cũng thấy rõ sự né tránh của cô nhưng anh vẫn chú ý tới cái bộ dạng nhếch nhác kia hơn. Có vẻ Thẩm Nghiên ra ngoài rất vội vàng lên còn mặc trên người một bộ đồ ngủ, chỉ tùy tiện khoác thêm áo khoác mỏng bên ngoài. Đầu tóc cô cũng rối bời hơi bết, trông khá thảm hại. Thẩm Nghiên biết bản thân bộ dạng thế nào, chột dạ đưa tay xoa lại mái tóc đang xoã. Lếch thếch như vậy mà gặp phải người quen, lại gặp người yêu cũ, thật mất mặt phải không?
May mắn Dịch Xước Đông cũng rất phong độ mà không bóc trần cô. Anh chỉ nhìn thêm vài giây rồi xoay người rời đi. Thẩm Nghiên nhìn theo bóng lưng Dịch Xước Đông không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát chua xót.
"Cô Thẩm, chú Thẩm ổn thoả rồi."
Giọng nói này hẳn là Nhậm Đường rồi, anh ta cũng vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, thấy cô nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi liền lên tiếng giải thích:
"À, người tôi nói đó, bác sĩ Dịch."
Nhậm Đường không thấy cô trả lời nên tiếp tục:
"Tạm thời không có gì nguy hiểm, cô có thể về đi cũng được."
Nhậm Đường thật sự e ngại cho bộ dạng này của cô :
"Cô tự về được chứ, có cần gọi xe...?"
"À không, cảm ơn anh, tôi tự về được. Nhờ bác sĩ Nhậm nếu có việc gì cứ gọi điện cho tôi."
Thẩm Nghiên xua tay từ chối rồi nói cảm ơn với anh. Nhậm Đường cũng nói thêm vài câu về cha cô rồi rời khỏi.