CHƯƠNG 12: LÀM ẤM GIƯỜNG
Nhạn Tri Thu say sưa trong một giấc mơ đầy ngọt ngào, cô nhìn thấy mình của những ngày còn bé ở quê nhà nơi vùng Tây Bắc với ba mẹ thân yêu, ngày mùa thu bắt đầu chớm se se lạnh được ngủ trên chiếc nệm với lò sưởi cùng chiếc chăn bông in hoa mẫu đơn màu đỏ chót trên nền màu xanh lơ bằng loại vải sợi thô, tuy quê mùa nhưng lại cực kỳ ấm áp. Giữa đêm còn có Hoàng Mao - chú chó con lông vàng đáng yêu mà cô rất cưng với bộ lông mềm mại luôn có sở thích chui vào chăn giữa đêm, áp chiếc đầu đầy lông vào mặt cô dụi dụi làm nũng như một đứa trẻ.
Như một thói quen, Nhạn Tri Thu đưa tay xoa đầu chú cún nhỏ, mắt thì vẫn nhắm nghiền, chỉ có miệng lẩm bẩm mấy tiếng đầy dịu dàng.
“Hoàng Mao à, ngoan ngoan nào bé cưng! Đừng làm nũng nữa, để chị ngủ nào!”
Tịch Bách Phàm vốn dĩ chỉ muốn thay đổi cách thức đối đãi với cô vợ mới này một chút so với những vị hôn thê cũ thôi, nhưng không ngờ chỉ ngồi nhìn dáng vẻ ngủ say sưa ngon lành của Nhạn Tri Thu lại khiến anh buồn ngủ đến vậy.
Tịch Bách Phàm đi đến gần giường hơn, anh nhìn thấy một gương mặt tròn trịa trắng trẻo đang giấu mình trong chăn ấm, đôi hàng mi dài nhắm nghiền cùng khuôn miệng nhỏ nhắn khả ái như một đóa hoa hàm tiếu chúm chím khẽ cười đầy thỏa mãn tựa như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Tịch Bách Phàm cúi mình đến gần hơn để nhìn, trong lòng anh đầy hoài nghi. Đây thực sự là cô gái đã từng bài xích anh kịch liệt mấy hôm trước đây sao, cô ta có vẻ an tâm ngủ ở hôn phòng không chút đề phòng hay sợ hãi như anh tưởng tượng, thật là kỳ lạ!
Đột nhiên Nhạn Tri Thu ú ớ mấy tiếng rồi huơ tay vào không trung cứ thế mà kéo ngã Tịch Bạch Phàm, khiến anh đang cúi xuống lại mất đà lăn ra giường đánh “uỵch” một cái, nhưng cô thì vẫn không hề thức dậy, chỉ khẽ trở mình rồi lại ngủ tiếp. Tịch Bách Phàm bị tình thế bất ngờ này làm cho cứng đơ hết cả người, anh lúng túng chưa biết làm thế nào thì Nhạn Tri Thu lại có hành động quái dị, cô đưa bàn tay mảnh mai xoa xoa đầu anh, miệng còn thì thào mấy tiếng bằng giọng êm ngọt như nước “Hoàng Mao, Hoàng Mao, bé cưng ngoan nào”.
Tịch Bách Phàm khẽ cau mày, trong lòng bất tri bất giác lại chứa đầy phẫn nộ. Thật là hay ho cho con gái nhà họ Nhạn, đã kết hôn rồi mà trong đêm tân hôn lại còn gọi tên của người đàn ông khác như thế. Ban đầu Tịch Bách Phàm còn nghi ngờ nhưng sau hành động âu yếm của Nhạn Tri Thu thì anh quả quyết khẳng định Hoàng Mao chính là người yêu cũ của cô.
Nhưng chẳng hiểu sao với tư thế nằm đầy khó khăn như thế nhưng Tịch Bách Phàm lại không muốn vùng dậy một chút nào…anh có suy nghĩ kỳ quái rằng như thế này cũng rất tốt. Mùi hương nhàn nhạt từ người Nhạn Tri Thu tỏa ra chẳng hiểu sao làm anh có chút quen thuộc, đó là mùi hoa quế trong trẻo ngày đầu thu vừa hé nở. Rồi như bị thôi miên, Tịch Bách Phàm cũng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ôm chặt của Nhạn Tri Thu.
Thủy Linh được giao nhiệm vụ mỗi ngày hầu hạ Tam Tiểu thư những việc cá nhân giống như trước đây ở Tịch gia, hôm nay như thường lệ cô cũng mang điểm tâm đến phòng cho Nhạn Tri Thu nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy Tiểu thư ra mở cửa như mọi khi liền sốt ruột gõ cửa. Cô lo lắng hôm qua Tiểu thư khóc suốt cả đêm nên ngủ quên mất, sáng nay còn phải ra đại sảnh của Tịch gia dâng trà cho Tịch Lão gia và Tịch Phu nhân nữa, không thể nào thất lễ được.
“Cô tên là gì, sao lại thập thò ở đây vậy hả? Tính làm chuyện gì mờ ám thế?”, có tiếng quát đột ngột làm cho Thủy Linh giật nảy mình, chút nữa làm rơi đĩa màn thầu xuống đất.
Thủy Linh quay đầu lại thì nhìn thấy Nghiên Hoa – tổng quản các nha hoàn ở Tịch gia, người nổi tiếng hắc ám khiến các nha hoàn khác khi nhắc đến đều sợ hãi. Dù sao cô cũng là người mới đến, cũng không nên làm mích lòng cô ta. Nghĩ thế Thủy Linh mỉm cười giả lả nhìn Nghiên Hoa.
“Tôi là nha hoàn của Đại Thiếu phu nhân, tôi đang đến chờ chủ nhân dậy hầu điểm tâm ạ!”
Nghiên Hoa cau mày, hừ mũi.
“Đúng là chẳng biết phép tắc gì cả, bây giờ mặt trời đã lên cao hơn một con sào rồi mà Tiểu thư nhà cô vẫn chưa chịu dậy sao, cô còn không mau vào giục cô ta, đừng để Tịch Lão gia và Tịch Phu nhân chờ lâu!”
Thủy Linh lúng túng, không được phép của chủ nhân mà lao vào phòng là phi lễ, cô chưa bao giờ vượt khuôn phép như vậy cả.
“Tôi….”
“Sao, cô không coi quy tắc của Tịch gia là gì à? Cô không dám làm thì để tôi giúp cô gọi Tiểu như nhà các cô dậy!”, Nghiên Hoa gằn giọng ra oai. Cô ta chỉ sợ người của Tịch gia mà thôi, mà theo như cô ta được biết thì đối với những hôn sự trước kia Đại Thiếu gia Tịch Bách Phàm đều không ngủ lại hôn phòng bao giờ nên cô ta càng tự tin tác oai tác quái. Nhân dịp này cô ta lại càng phải dằn mặt đám hạ nhân mới đến của Nhạn gia để tránh sau này bọn họ không coi lời cô ta ra gì.
Thủy Linh đứng bên cạnh mặt đã tái mét đi, cô không biết nên làm thế nào nữa, tay chân run lên bần bật.