Đêm Xuân Ngắn Ngủi
Ngón tay xanh xao của Lam Vân nắm chặt tờ giấy, môi mím lại để ngăn bản thân chửi rủa. Ở đâu ra loại bác sĩ vô đạo đức như thế? Cho dù có muốn thỏa mãn dục vọng bản thân cũng không cần phải dùng cách đê tiện như vậy. Đem sinh mệnh của bệnh nhân để đổi lấy hưởng lạc một đêm, thật khiến người ta khinh bỉ.
Cậu hận không thể đấm vỡ mồm cái thằng điên ấy. Lam Vân ngồi ngây người trên chiếc ghế nghỉ tại quầy bar, chưa bao giờ cậu lại ao ước giờ đóng cửa đừng đến quá sớm. Cậu muốn có thêm ít thời gian suy nghĩ. Cậu biết việc này sớm hay muộn cũng phải xảy ra, dù có cố giữ thân thì đến khi gặp người thủ đoạn cũng khó mà thoát được. Lam Vân luôn cố tỏ ra không quan tâm đến các vị khách, nhưng càng hờ hững lại càng thu hút. Lúc đầu cậu cố gắng không chú ý đến ai, chỉ làm công việc của mình nhưng càng lúc lại càng thu hút người khác. Cái sự lạnh lùng ấy làm bản năng muốn chinh phục của bọn đàn ông trỗi dậy. Họ kéo đến chỗ của cậu càng lúc càng đông. Rõ ràng cách cậu chọn sai cách rồi.
Anh bạn đồng nghiệp của cậu tại quán bar hay nói với cậu.
– Mày đang cần tiền cơ mà, làm thế chẳng được gì mà còn khiến người ta sinh ra ý đồ xấu. Thôi thì cứ cười nói đi, mời mọc đi để có thêm tiền mà lo cho mẹ. Mắc mớ gì phải làm "băng sơn mỹ nhân" để rồi tự mình hại mình.
Cậu ta nói đúng! Về sau, cậu không khép kín nữa mà dần cởi mở. Tuy nhiên, chính điều đó lại làm những người đàn ông ấy sinh ra ý nghĩ cậu là loại dễ dãi và không ngừng tấn công. Như lúc này đây, cái tên bác sĩ chính là đại diện cho loại người muốn cậu quỳ dưới chân để mà mua vui cho họ. Cậu trải qua không ít tình huống như thế này nhưng cậu biết cách từ chối, với lại họ không dùng điểm yếu để ép buộc câu. Lam Vân không mất khách, họ cũng không mất lòng tự trọng. Ngày nào họ cũng đến quầy cậu và thậm chí có người còn ngỏ ý muốn giúp mẹ con cậu khi biết hoàn cảnh của cậu.
Nhưng hiện tại lại là tình huống khác. Anh ta biết rõ hoàn cảnh của cậu, lại còn là bác sĩ điều trị cho mẹ cậu. Anh ta muốn nhận "thù lao" trước khi chữa bệnh. Cậu ngồi suy nghĩ và quyết định gọi vào số của tên bác sĩ vô liêm sỉ ấy.
Trong quán lúc này đã lắng tiếng nhạc, mọi người đang lục đục chuẩn bị về. Dãy số hiện lên màn hình, cậu nhấn nút gọi. “Tu! Tu! Tu!…”
– Alo! - Cái chất giọng lạnh lùng, khó gần vang lên.
– Xin lỗi… tôi là bartender ở quán…
– Tôi biết rồi. Tôi đang đợi cậu ở cổng sau đây. Cậu ra sẽ thấy tôi.
Nói xong anh ta cúp máy. Cậu hạ quyết tâm bước ra khỏi quán, nói với chính mình: "Nếu hắn trị được cho mẹ mình. Mình có cảm ơn hắn thế nào cũng không hết. Mình không bán thân, mình không cần vật chất, một đêm có là gì, chỉ cần mẹ khỏe mạnh".
Lam Vân tự thôi miên chính mình và bước chân càng lúc càng nhanh. Cậu muốn nhanh chóng kết thúc "giao dịch" này.
~o0o~
Lam Vân vừa bước ra đã thấy ngay một chiếc xe đời mới sáng bóng. Cậu cũng không có hứng thú mà nhìn xem nó hiệu gì. Người đàn ông ấy đang đứng cạnh cửa xe. Cậu tiến đến gần anh ta với một vẻ mặt vô cảm:
– Anh có thể chữa cho mẹ tôi khỏe lại, đúng không?
Bạch Phong gật đầu.
– Một đêm thôi đúng không? Và sau đó xem như chúng ta chưa từng biết nhau. Tôi sẽ không làm khó anh và hy vọng anh cũng không làm khó tôi. Tôi muốn chuyện này như chưa từng xảy ra.
Anh ta nhẹ mỉm cười và gật đầu.
Bạch Phong ra hiệu cho cậu vào xe. Cậu ngây người ra và hỏi:
– Thế còn xe của tôi?
Anh ta nhàn nhạt trả lời:
– Để lại quán đi! Cậu định đuổi theo chiếc xe này của tôi sao? Có thể bắt kịp không?
Nụ cười ngạo nghễ của anh ta khiến cậu khó chịu.
Cậu bước vào xe và sau khi đã yên vị ở vị trí phụ lái thì Bạch Phong cho xe lướt đi. Đúng là lướt đi chứ không phải chạy, vì tốc độ xe càng lúc càng cao mà động cơ xe lại rất êm. Cậu ngồi trong xe nhìn phố phường cứ trôi qua vùn vụt mà cõi lòng như chết lặng.
~o0o~
Chiếc xe dừng trước một biệt thự trang trọng theo phong cách Châu Âu, cửa tự động mở chào đón chủ nhân đã quay về.
Cậu theo sau anh ta tiến vào ngôi biệt thự sang trọng và đầy tiện nghi. Tất cả nội thất toát lên một vẻ đẹp vô cùng hài hòa và ấm áp. Thật không nghĩ tới con người lạnh lùng, thủ đoạn ấy lại ở một nơi khác biệt với tính cách thế này. Chưa kịp ngắm nhìn mọi thứ thì cậu đã bị Bạch Phong nắm lấy tay kéo lên phòng ngủ. Anh ta nhanh chóng mở cửa và đẩy cậu ngã xuống giường và bằng động tác nhanh nhẹn lại tiếp tục cởi quần áo. Bạch Phong bây giờ chỉ mặc mỗi chiếc quần tam giác màu đen, lộ cả thân hình cân đối, rắn chắc với nước da mạnh khỏe. Lam Vân hét lên:
– Khoan! Tôi cần phải đi tắm, người tôi rất hôi…
Bạch Phong nhanh chóng khóa chặt môi cậu để cậu không thể thốt lên bất cứ lời nào nữa. Nụ hôn sâu và dài, khiến đầu óc Lam Vân mụ mị.
– Cậu hôi hay thơm thì cũng chỉ có mình tôi ngửi, không cần lo lắng như thế! “Đêm xuân ngắn ngủi”, cậu cũng nên tận hưởng đi!