8 Đường đến với thần
Người bồi bàn kia thu lại nụ cười, nghiêm mặt yêu cầu hai người đưa thẻ thành viên của mình ra. Vì trước đó chưa đưa thẻ lại cho Đào Hoa Quân nên Cao Diễm Hương lấy hai tấm thẻ trắng viền vàng từ trong túi ra cho anh ta xem.
- Thẻ của chúng tôi đây, anh xem đi.
Khi đưa thẻ ra, cô có có thể nghe được tiếng hít vào thật mạnh của những người đang đứng trong sảnh này. Bọn họ không thể tin vào mắt mình, có đến tận hai tấm thẻ thành viên Osiris xuất hiện. Sau khi chứng kiến hai người nữ ăn mặc không hợp quy củ tiến vào sảnh, tất cả đều nghĩ lại là đám người nhà quê mới tới. Nhưng không ngờ hai người mà bọn họ cho là quê mùa ấy lại sở hữu tấm vé đặc biệt đến thế giới của danh vọng và tiền tài kia. Âm thanh xì xào bàn tán xung quanh ngày một sôi nổi, bọn họ đang đoán xem ai đã làm đại diện cho hai cô gái ấy.
- Trông chả có gì đặc biệt!
Một âm thanh nữ bén nhọn từ trong đám đông vang lên, một cô gái với mái tóc vàng hoe và gương mặt xinh đẹp như nữ chính trong các bộ phim truyền hình dài tập đang cau mày nhìn hai người. Cao Diễm Hương nghe thấy, nhưng chỉ nghiêng đầu liếc nhìn rồi cười khẩy. Người con gái bắt gặp ánh nhìn khinh thường kia liền nổi cáu, nhưng lại không có gan làm loạn trong đây. Đào Hoa Quân đứng ở đó chứng kiến mọi việc diễn ra, cô không dám thở mạnh lần nào. Áp lực từ những người khác lớn tới nỗi cô cảm giác hơi buồn nôn, nó y hệt như khi bạn đứng trước một cái sân khấu ngồi đầy người để thuyết trình vậy.
Sau khi kiểm tra, quét mã trên chiếc thẻ xong, người bồi bàn nở một nụ cười tiêu chuẩn và đưa trả thẻ về cho hai người. Thẻ trả lại được đặt trên hai bàn tay của người bồi bàn, anh ta không đưa trả qua loa như người giám sát ở cổng được. Cao Diễm Hương thấy thế liền hiểu, bản thân không thể tự ý cầm cả hai như khi nãy và chỉ lấy đi cái thẻ phía bên trái gần mình nhất. Còn Đào Hoa Quân thì cầm lấy tấm bên phải của người bồi bàn.
- Mời hai vị tiểu thư đi theo tôi, quán bar Osiris ở phía này.
Nghe xong, Cao Diễm Hương mừng rỡ, cô nàng cũng không để ý xung quanh mình có bao nhiêu ánh mắt ghen tị cùng ghen ghét chĩa thẳng vào mình mà bước theo sau người bồi bàn. Đây chính là những gì bản thân cô nàng mong muốn bấy lâu nay, nó thật đúng như những gì tưởng tượng. Trong lúc Cao Diễm Hương đang đắm mình trong vinh quang, cô chỉ có thể nắm chặt lấy tấm thẻ trong tay mà đi theo. Nơi này là gì, cô cảm thấy có chút hối hận khi đồng ý đi cùng.
- Xin hai vị tiểu thư đeo cái này lên, chúng tôi sẽ dẫn hai người tới nơi.
Hai người được dẫn đến một căn phòng trông như phòng chờ cho khách, bên trong có một bộ bàn ghế, một kệ tủ nhỏ chứa sách và một cái bàn nhỏ để đặt bình hoa. Khi nghe là phải bịt mắt, Cao Diễm Hương chẳng chần chờ mà làm theo, còn cô thì không thể dứt khoát như vậy. Thế nên trong lúc cô bạn của mình được một người bồi bàn khác tới dẫn đi, Đào Hoa Quân lại nhìn chằm chằm người bồi bàn ban đầu dẫn mình tới căn phòng này.
- Sao tiểu thư không đeo nó lên. Không lẽ cô không muốn vô sao?
- Tôi không phải không muốn vào, nhưng cách làm ở nơi đây thật sự làm tôi rất quan ngại. Nhỡ đâu đây không phải là một quán bar thông thường thì sao?
Lời của cô khi nói nơi này 'không phải là quán bar thông thường' chẳng phải do cô không biết, mà là có ý khác. Hiểu được lo lắng của vị khách trước mặt, ý cười trong mắt của người bồi bàn càng sâu. Vị khách này vào đây nhưng với tâm thế không phải cầu tiền tài hay công danh, phần lớn hẳn là vì cần thiết cho cô gái vừa rời đi kia có được tấm vé. Nghĩ vậy, anh càng phải chăm sóc người khách này tốt hơn rồi, bởi vì có đôi mắt nào đó đang coi chừng anh từ rất xa.
- Tiểu thư không cần lo, chúng tôi làm thế này là vì đảm bảo an toàn cho các vị khách bên trong. Từng người đều có vị trí quan trọng trong xã hội, nên chúng tôi càng phải cẩn thận hơn.
Nghe thấy vậy, Đào Hoa Quân cũng bớt nghi ngờ phần nào, nhưng nó cũng không đủ để thuyết phục cô. Người bồi bàn thấy lý do đó chưa đủ để làm cô đeo bịt mắt, anh đành ra tay mạnh hơn.
- Bạn của tiểu thư lúc này chắc hẳn đã vào được bên trong rồi, không lẽ tiểu thư vẫn còn muốn đứng ở đây? Nếu tiểu thư nghĩ Osiris chúng tôi chỉ có quán bar và vũ trường thì nhầm rồi. Ngoài những thứ đó ra, chúng tôi còn điều hành những mục khác không thể đề cập đến nữa. Nhưng sự an toàn của mỗi thành viên trong đây đều được chúng tôi đề cao nhất, chúng tôi đã thề lấy tính mạng của mình để đảm bảo điều đó.
Nói xong những lời đã được dạy bảo từ trước, anh cười thầm trong lòng. Sau lần thuyết phục thành công vị tiểu thư này, anh ta chắc chắn sẽ được thăng cấp. Đối tượng yêu thích của một đại diện, không lẽ nào anh không được thơm lây. Đào Hoa Quân ban đầu nghe thấy anh ta nhắc đến Cao Diễm Hương đã có chút lung lay rồi. Nhưng cho tới khi nghe rằng anh ta dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo cho sự an toàn của mình, cô thật sự ngỡ ngàng.
- Đừng nói thế, tính mạng anh cũng quý giá cơ mà, tôi tự bảo vệ mình là được rồi. Tôi không làm phiền anh nữa, chúng ta đi thôi nào.
Cô vừa nói vừa đeo bịt mắt, sẵn sàng để anh dẫn đi. Ánh mắt người bồi bàn lúc này trầm xuống, anh ta không hề nghĩ rằng cô sẽ để ý đến cái mạng quèn của mình mà chỉ cười lớn và chấp nhận đi vào bên trong thôi. Cái suy nghĩ này của cô ta, thật tầm thường. Mặc dù nghĩ vậy, nhưng có gì đó đang nhen nhóm trong trái tim đã cũ nát của anh ta.
Người bồi bàn đưa tay bảo cô nắm lấy, sau đó cả hai rời khỏi phòng chờ và tiến vào một lối đi giống như mê cung. Một loạt ngã rẽ liên tiếp diễn ra làm Đào Hoa Quân đã mất đi thị giác cảm thấy có chút chóng mặt. Cô cố gắng nắm chặt tay người bồi bàn, cố gắng không để mình bị ngã.
Thấy cô đi loạng choạng không vững, anh chàng dẫn đường đi chậm lại để cô có thể ổn định bước đi. Sau vài phút đi bộ, hai người đụng tới một cái màn cửa màu đen, anh chàng bồi bàn giương tay trái vén bức màn ra rồi dẫn cô vào trong. Cách đó không xa Cao Diễm Hương đang đứng chờ, thấy có người bước vào trong liền đưa mắt nhìn. Cuối cùng cũng đến, không biết có chuyện gì xảy ra nữa, cô nàng có chút bực bội vì phải chờ một ai đó.
- Tiểu thư bỏ bịt mắt xuống đi, chúng ta tới nơi rồi.
Đào Hoa Quân cởi bịt mắt xuống, sau đó chớp mắt vài lần để lấy lại thị lực. Cô từ xa nhìn thấy một bóng người quen thuộc tiến lại gần. Là Diễm Hương, không biết mình đã làm cô ấy phải chờ bao lâu nữa. Nhìn thấy gương mặt niềm nở khi thấy mình, cô cảm thấy có lỗi vì đã để bạn mình chờ lâu.
- Tôi xin phép, chúc tiểu thư chơi vui vẻ.
Thấy cô gái lúc nãy đi cùng cô chạy lại, người bồi bàn cúi chào rồi lui về phía sau bức màn để trở về sảnh tiếp tục công việc phục vụ. Anh mặc dù đã rời đi nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cảm ơn của cô từ bên kia tấm màn. Công việc dẫn đường đã hoàn thành, mình mong là vị đại diện đó sẽ hài lòng.
- Bà đây rồi, mình chờ mãi. Chúng ta đi vào trong đi.
Cô bị Cao Diễm Hương kéo đi vào nơi mà giọng hát ngân nga truyền cảm của một nữ ca sĩ nào đó phát ra và ánh đèn neon màu tím pha xanh được bật lên. Cả hai bước vào bên trong, một hình ảnh quán bar quen thuộc đập vào mắt. Nơi gần nhất phía tay phải là một quầy bar sang trọng, trang trí bằng những món đồ thủy tinh trong suốt. Bên tay trái là những bộ bàn ghế sô pha màu đen vây xung quanh một bàn nhỏ và góc phải trong cùng có một nữ ca sĩ đeo mặt nạ đang hát.
- Trông nơi này cũng không có gì đặc biệt nhỉ?
Mọi tưởng tượng trong đầu của Đào Hoa Quân bỗng chốc vỡ nát, cô cảm thấy mình có chút không đứng đắn khi nghĩ như thế về quán bar Osiris này.
- Để ý nhiều làm gì, dù sao nơi này nổi tiếng vì có nhiều nhân vật có địa vị cao thôi. Ờ thì... mình cũng nghe là có vài chỗ 'nặng đô' hơn ở đây nữa, không biết là chỗ nào thôi.
Cao Diễm Hương úp úp mở mở nói, mắt liếc sang phía cô xem phản ứng thì thấy người nào đó đang ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
- Nói nhảm thế đủ rồi, mình dẫn cậu đến gặp bạn của mình, anh ta là một trong các bartender giỏi nhất thế giới đấy.
Giỏi đến vậy luôn sao? Mình mong được uống một ly của bạn bà làm rồi đó Diễm Hương.
Hai người vừa nói vừa đi tới quầy bar, sau đó chọn hai chỗ ngồi xuống và bắt đầu gọi loại rượu mình muốn. Một người bartender tóc vàng, mặc đồng phục chỉnh tề với phần tay áo được xắn lên tới khuỷu tay đi tới. Đào Hoa Quân có thể nhìn thấy những hình xăm ở cổ và cẳng tay của anh ta. Gương mặt của người bartender này không hề thân thiện, anh ta còn tỏ ra mệt mỏi khi thấy Cao Diễm Hương xuất hiện nữa.
- Giới thiệu với bà bartender giỏi nhất thế giới, Khương Viết Văn.
Một tiếng tặc lưỡi phát ra khi cô nàng giới thiệu xong, anh chàng nhíu mày nhìn về phía cô. Ánh mắt như ăn tươi nuốt sống ai đó của Khương Viết Văn làm cô sợ hãi tránh né. Hình như mình bị giận lây, Đào Hoa Quân đổ mồ hôi nghĩ.
- Giỏi thứ hai thế giới thôi, cái tên thứ nhất ấy hôm nay không đi làm. Giờ hai người muốn uống gì nào?
Một giọng nam trầm đầy mỉa mai thốt lên, anh ta có chút không kiên nhẫn mà nghiến răng nói. Cao Diễm Hương thấy vậy cũng không sợ, cô nàng chỉ càng cười vui vẻ khi thấy anh bạn mình khó chịu ra mặt.
***
Người bồi bàn lần nữa đi qua cái nơi gọi là mê cung kia. Gọi là mê cung, nhưng thực chất đó chỉ là một con đường được ngăn làm ba, trên các vách ngăn là một loạt lối đi. Người dẫn đường có thể lợi dụng cái lối đi đó để tạo ra ảo giác mê cung cho người bị bịt mắt. Anh trong lúc đi lối ngoài cùng bên tay phải bắt gặp một người nam mặc vest đen. Người này trông không hề giống nhân viên làm việc tại Osiris, khí chất đàn áp mọi ánh nhìn của người kia làm anh cảm thấy nghẹt thở. Khi đi ngang qua người nam ấy, anh chắc chắn là bản thân bị để mắt.
Không biết mình đã đắc tội với nhân vật nào trong đây, anh nhíu mày sợ hãi. Đối với an ninh của nơi này, anh đã có thể hứa với Đào Hoa Quân và lấy tính mạng mình ra làm cam kết. Không có một người nào đó thể đột nhập vào mà vẫn toàn thây, bởi nơi này đã thuê một tổ chức sát thủ danh tiếng trong thế giới ngầm đến canh giữ. Cho nên người mặc vest đen ấy là một nhân vật lớn, vì thế mà anh ta không cần đeo bịt mắt và dẫn vào trong. Nhắc đến đây, anh hít một hơi thật sâu và cố giữ bình tĩnh.
Tiếng bước chân cứ thế xa dần, người bồi bàn cuối cùng đã có thể trở lại sảnh và tiếp tục công việc của mình. Ngày hôm sau, anh chàng đã được thăng cấp và được làm một công việc quan trọng hơn. Công việc đó là gì cũng chẳng quan trọng nữa rồi, vì xác anh đã được quăng vào xe tải giữ lạnh và mang đi thủ tiêu.