CHƯƠNG 7: BUỒN BÃ VÀ TIẾC NUỐI
"Chúa ơi."
Cô thốt lên, Syrena chạy ngay vào căn phòng mới, thả mình lên chiếc giường trong góc, nói:
"Em lấy chỗ này nhé."
Cô cười hiền, quay sang cám ơn ông ngoại rồi đóng cánh cửa làm bằng gỗ sồi lại, đứng gần có thể ngửi được mùi gỗ sồi thoang thoảng trong không khí.
Cô xách đồ đạc và để chúng lên chiếc giường còn lại, đoạn ngồi xuống và nhìn quanh phòng, thở hắt ra.
"Chị sao thế?"
Syrena hỏi. Cô chậm rãi đáp.
"Chị thấy tiếc quá. Câu chuyện vừa nãy ấy, phải chi ngoại kể thêm nữa."
"Em cũng vậy, đang hay mà."
Syrena ngồi trên giường, ôm chiếc gối trước bụng, đáp lại cô với gương mặt buồn hiu.
"Nhưng chị thấy ngoại đúng đấy, thôi ngủ đi. Khuya lắm rồi."
Cô nói và mỉm cười nhẹ, cố gắng đẩy không khí lúc này trở nên vui vẻ phần nào, Syrena nằm xuống, kéo chăn gần kín người, mắt nhìn long lanh.
Cô với tay tới chiếc đèn ngủ, hỏi:
"Chị tắt nhé?"
"Dạ."
[...]
Cô bé đáp, giọng ngây thơ. Cô tắt chiếc đèn ngủ, ánh sáng vàng dịu nhẹ biến mất, bóng đêm tràn vào căn phòng nhỏ và bắt đầu ngự trị.
Cô nghe tiếng em gái mình trở mình một lúc lâu, hình như con bé khó ngủ thì phải? Cũng đúng thôi, ở nơi đất khách quê người thế này khó ngủ cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Cô nghĩ thế rồi đôi mắt bắt đầu nặng trĩu, cô khẽ ngáp, lim dim rồi chìm ngay vào giấc ngủ.
Trời dần về khuya, khí trời cũng theo đó mà lạnh dần. Một giờ sáng, cô bỗng nhiên tỉnh giấc, căn phòng ngủ của hai chị em vẫn im lìm, bóng đêm vẫn ngự trị chưa chịu rời đi.
Cô nằm xuống, cố gắng ngủ lại nhưng không thể, chẳng lẽ mình phải thức suốt đêm sao? Không được, như thế thì nguy hại tới sức khoẻ mất.
Thế nhưng có cố gắng bao nhiêu cũng không thành, cô đành ngồi dậy lấy ánh sáng từ đèn điện thoại, lôi ra một cuốn sách và bắt đầu đọc.
Cô hi vọng rằng đọc một lúc cơn buồn ngủ sẽ tìm đến cô lần nữa và cô có thể chìm vào giấc mộng.
Cô nhìn đồng hồ, mới một giờ sáng, còn quá sớm, cô thầm nghĩ, vậy thôi đành đọc sách vậy. Thế là cô bắt đầu chú tâm vào nội dung và câu chuyện của quyển sách.
Đang đến đoạn cao trào khi Sherlock Holmes sắp phá được án thì cô bỗng nghe thấy...