CHƯƠNG 2: CỬU KHIẾU Y QUYẾT
"Ta là Xích Luyện Tiên nhân, từ nay trở đi, ngươi sẽ là hậu duệ của ta, ngươi sẽ kế thừa Tiên đạo của ta, ngươi sẽ đi ngược lại ý trời, cuối cùng tu luyện chính pháp!"
Tần Duy cảm giác như mình đang ở trong một không gian hỗn độn, khắp nơi đều là sương mù xám xịt, cùng với âm thanh mơ hồ này, ký ức vô cùng vô tận chợt ùa vào trong đầu anh.
Võ đạo công pháp, y thuật huyền diệu, các loại kỳ thuật, tiên thuật pháp môn... Giống như biển cả hùng vĩ, nổi lên trong đầu anh như một cơn bão cuồng nộ.
…
Không biết qua bao lâu, Tần Duy chậm rãi mở mắt ra.
Anh thấy mình đang nằm trong bệnh viện, sau khi hỏi y tá thì được biết mình đã được một người tốt bụng cứu được.
"Mẹ!"
"Con trai xin lỗi mẹ!"
Tần Duy nắm chặt nắm đấm, trong giọng nói vừa nghẹn ngào vừa khàn khàn, thanh âm tràn đầy thống khổ vô tận!
Mẹ bị tai nạn ô tô nhập viện, bây giờ bản thân lại bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi nhà, bây giờ anh không còn một xu dính túi, không có tiền phẫu thuật, mẹ chắc chắn sẽ chết!
Nếu không phải lo lắng cho mẹ mình, hiện tại anh thật sự muốn chết quách đi cho xong!
Cộc cộc cộc, đúng lúc này, một nhóm người mặc đồ đen đột nhiên xông vào phòng, cầm đầu là một người đàn ông đầu trọc, trên mặt đầy râu, vẻ mặt hung thần ác sát!
Nhìn thấy những người này, sắc mặt Tần Duy nhất thời tái nhợt như tờ giấy.
"Tiểu oắt con, mày trốn đi. Vì sao mày không trốn nữa rồi?"
Người đàn ông đầu trọc mang nụ cười hung ác trên mặt, ánh mắt dữ tợn!
"Anh Long, xin thư thả cho em vài ngày. Hiện tại mẹ em đang cần tiền gấp. Đợi em nghĩ ra được cách..."
Chưa kịp nói xong, người đàn ông tên anh Long đó đã túm lấy cổ áo Tần Duy, ánh mắt hung ác nói: "Nợ tiền trả nợ là chuyện đương nhiên. Nếu không có tiền để trả thì mẹ nó sao từ đầu lại tìm tao mượn tiền!"
"Ông đây nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không trả lại tiền thì đừng trách tao rút ống thở oxy của mẹ mày!"
Anh Long đầu trọc hung thần ác sát, nói đầy đe dọa.
"Không!"
"Đừng mà, cầu xin anh Long, xin anh thư thả cho em thêm mấy ngày nữa. Khi nào có tiền, em nhất định sẽ trả lại cho anh!"
Khi mẹ nhập viện, Tần Duy không còn cách nào khác là phải vay nặng lãi, giờ anh không còn một xu dính túi nên hoàn toàn không có khả năng trả nợ.
"Mày còn muốn kéo dài phải không? Ông đây giết mày trước, sau đó sẽ giết mẹ mày!"
Anh Long mang vẻ mặt lạnh lùng, xách ngực Tần Duy, tay còn lại đột nhiên dùng tay đấm mạnh vào đầu Tần Duy!
"Không!"
"Sao các người cứ phải ép tôi!"
Tần Duy cảm xúc bùng nổ, anh gầm to lên, dùng hai tay đẩy mạnh ra.
Rầm một tiếng!
Mọi người nhìn thấy Long Anh bay về phía sau như một quả đạn đại bác, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều há hốc mồm!
Sức lực người này không phải quá mạnh rồi chứ?
Ngay cả Tần Duy cũng có vẻ sửng sốt, trạng thái của bản thân dường như có gì đó không đúng!
"Đại ca!"
Mấy tên thuộc hạ của anh Long dìu hắn ta đứng dậy.
"Tiểu súc sinh, tao muốn giết chết mày!"
Sắc mặt anh Long âm trầm, trên mặt tràn đầy tức giận đứng dậy.
"Dừng lại!"
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ bước vào phòng bệnh, người phụ nữ này khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, tóc xõa đến vai, ngũ quan xinh đẹp, vẻ ngoài vô cùng diễm lệ.
Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt người đàn ông tên anh Long khẽ thay đổi: "Cô Dương, tên oắt này nợ tôi tiền, tôi tìm hắn đòi nợ đó là lẽ tự nhiên thôi!"
"Anh ấy nợ anh bao nhiêu?"
"Một trăm bảy mươi bốn triệu!" Dường như anh Long có chút kiêng dè người phụ nữ này.
Người phụ nữ lấy ra một tấm chi phiếu, viết soạt soạt soạt một dãy số xuống rồi nói: "Đây là một trăm tám mươi triệu, hãy cầm tiền và đi ngay!"
Anh Long nhận lấy tiền, vẻ mặt dịu đi đôi chút, sau khi hung dữ liếc nhìn Tần Duy mới dẫn mọi người rời khỏi đây.
Nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt, Tần Duy có hơi mờ mịt.
Tại sao cô ấy phải giúp đỡ mình?
"Cô là?"
Tần Duy vẻ mặt mê man, anh nhớ mình bị Lý Long đánh bất tỉnh, sau đó có một giấc mơ kỳ lạ, tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện.
Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Tần Duy không khỏi kinh ngạc, cảm giác như chuyện đó đã thật sự xảy ra.
"Tôi tên Dương Nhã Tinh, trên đường đến bệnh viện đã nhìn thấy anh hôn mê ở ven đường nên bèn đưa anh đến đây, có điều bác sĩ nói anh đã không sao rồi."
Dương Nhã Tinh mỉm cười đáp lại, vẻ lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất, nụ cười đẹp như ánh nắng ban mai.
Tần Duy chợt nhận ra hóa ra người tốt bụng là cô ấy.
"Cám ơn cô, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho cô." Tần Duy chân thành cảm tạ.
Nhưng chẳng bao lâu, trong lòng anh lại bắt đầu đau đớn, nghĩ đến mẹ anh vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, nhớ đến sự sỉ nhục của nhà họ Lâm...
Chuyện này đã trở thành một ngọn núi khổng lồ đè nặng lên người anh!
Đè ép anh đến mức không thể thở được!
"Không sao đâu, mọi người đều sẽ gặp khó khăn, về sau nhất định sẽ khá hơn."
Dương Nhã Tinh vừa cười vừa nói, nhưng vào lúc này...
"Cô Dương, bệnh tình của lão gia rất nghiêm trọng, cô nhanh đi xem thử đi." Một người phụ nữ ăn mặc như người giúp việc chạy vào phòng bệnh với vẻ mặt đầy lo lắng.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh khẽ thay đổi: "Cái gì, nhanh đưa tôi tới đó đi."
Cô ấy vội vã bước ra khỏi phòng bệnh.
Tần Duy vội vàng đứng dậy đi theo phía sau, Dương tiểu thư đã cứu anh, nếu có thể giúp đỡ được gì thì có thể báo đáp chút ân tình.
Đến giường bệnh VIP.
Một ông già gầy gò đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt khô héo, hơi thở yếu ớt chỉ còn một hơi tàn.
Bên giường bệnh, bác sĩ mặc áo blouse trắng đang bận trước bận sau.
"Bác sĩ Triệu, ông nội tôi xảy ra chuyện gì vậy?" Dương Nhã Tinh lo lắng chạy tới.
Bác sĩ Triệu lắc đầu nói: "Khối u não đột nhiên chuyển biến xấu nhanh chóng, khiến não bị chèn ép chảy máu, chỉ có thể điều trị bằng phẫu thuật. Nhưng cơ thể Ông cụ Dương đã quá yếu, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ còn chưa đến hai mươi phần trăm."
Bác sĩ Triệu bất lực nói.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh thoắt cái đã trở nên khó coi, mặt đầy buồn bã cầu xin: "Bác sĩ, ông nhất định phải cứu lấy ông nội của tôi, cầu xin ông đấy!"
Bác sĩ Triệu chậm rãi lắc đầu, theo ý kiến của ông, ông cụ Dương đã là đèn cạn dầu, gần như không có khả năng chữa khỏi, cho dù phẫu thuật thành công cũng sẽ trở thành người thực vật.
Tần Duy nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, mẹ anh lúc này đang nằm trên giường bệnh, bệnh đau có thể cướp đi mạng sống của bà bất cứ lúc nào... Anh hoàn toàn hiểu được nỗi đau mất đi người thân!
Không khỏi buồn bã, anh bước tới chuẩn bị thuyết phục Dương Nhã Tinh đừng lo lắng quá, anh sẽ tìm cách.
Nhưng vừa đi đến cạnh giường bệnh chăm chú nhìn, anh chợt nhìn thấy trên trán ông cụ Dương có một làn sương đen đang quấn quanh.
Chuyện gì thế này?
Tần Duy sửng sốt, chợt nhớ tới giấc mộng vừa rồi.
Đột nhiên.
Một dòng ký ức ùa về trong tâm trí.
"Cửu Khiếu Y Quyết có thể trị được căn bệnh này."
Cảm giác này chân thực đến mức anh không khỏi lẩm bẩm ra tiếng.
"Có thể cho tôi thử chút được không?"
Tần Duy nói ra những lời này không chút suy nghĩ.
"Cái gì? Anh biết trị bệnh sao?" Dương Nhã Tinh nhìn Tần Duy, có chút kinh ngạc.
"Tôi có biết đôi chút." Tần Duy không biết nên trả lời thế nào, anh chỉ có thể gật đầu.
"Nói nhảm, anh là bác sĩ sao? Có chứng chỉ y khoa không? Anh có biết tình trạng sức khỏe của ông cụ Dương thế nào không? Trong miệng toàn lời dối trá, tôi thấy anh chính là một tên lừa đảo thì có!"
Bác sĩ lập tức cau mày, lạnh lùng quát nói.
Ông ta đã từng nhìn thấy loại lang băm này trước đây.
Không phải vừa rồi thấy nhà họ Dương giàu có quyền thế, muốn phát tài sao?
"Tôi không phải là bác sĩ, nhưng có lẽ tôi nên thử xem sao."
Tần Duy cũng không biết có thể chữa khỏi hay không, đối mặt với nghi hoặc, anh vẫn muốn thử một lần, dù sao Dương tiểu thư có ơn với anh.
Dương Nhã Tinh cũng không thể tin Tần Duy.
Anh còn quá trẻ và căn bản không nhìn ra là một người biết y thuật.
"Hay cho một tên lang băm, ba lừa bảy lọc đến chỗ tôi luôn rồi, nếu anh còn không cút ra ngoài thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"
Giọng bác sĩ Triệu đó có vẻ nghiêm khắc, đang muốn gọi cho ai đó.
Tít tít tít tít tít!
Đúng lúc này, dụng cụ bên cạnh giường bệnh đột nhiên vang lên một tiếng chuông báo động chói tai.
"Không hay rồi, ngài Dương không xong rồi!"
Vẻ mặt của bác sĩ Triệu thoắt cái đã đổi xoạch.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh tái nhợt, nước mắt lập tức chảy ra.
Sắc mặt Tần Duy cũng theo đó thay đổi.
Anh không còn quan tâm nhiều nữa, anh một mạch chạy tới, dùng một tay chạm vào trán ông cụ Dương.
"Khốn nạn, cậu định làm gì!"
Bác sĩ Triệu hoảng hồn, muốn ngăn anh lại.
Sắc mặt Tần Duy ngưng trọng, lúc này, một luồng khí tức trắng tinh từ lòng bàn tay anh tràn vào trong đầu của ông cụ Dương.
Sương mù đen trên trán có thể nhìn thấy bằng mắt thường dần dần biến mất.
Chuyện này nói thì dài, nhưng lại diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Làm xong tất cả, Tần Duy lập tức thu tay lại.
"Anh đã làm gì ông nội tôi thế!"
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh khó coi hỏi.
"Đồ khốn nạn nhà cậu, nếu Dương tiên sinh có chuyện gì, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cậu lại!"
Trên mặt bác sĩ Triệu cũng tràn đầy tức giận.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Dương lão tiên sinh chợt mở bừng hai mắt.
Các dụng cụ gần đó cũng đã trở lại trạng thái bình thường.
"Ông nội!"
Dương Nhã Tinh giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt vội vàng lao qua.
Thật không đấy?
Bác sĩ Triệu mang vẻ mặt bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông ấy biết rất rõ bệnh tình của Ông cụ Dương, ông ấy đã là đèn cạn dầu rồi, sao có thể đột nhiên tỉnh lại được?
Tại sao có thể tỉnh dậy được?
Điều này đã đảo ngược hoàn toàn kinh nghiệm làm nghề y hàng chục năm của ông ấy.
Đợi đã?
Ông ấy chợt nghĩ đến tay Tần Duy chạm vào trán của ông cụ Dương.
Chẳng lẽ?
Một ý nghĩ đáng ngạc nhiên vang lên trong đầu ông ấy.
Khi ông cụ Dương tỉnh dậy, ông phát hiện ra tình trạng của bản thân rất tốt, cơ thể nhẹ nhàng.
Ông nhìn bác sĩ Triệu cách đó không xa, nói với vẻ mặt đầy biết ơn: "Bác sĩ triệu, ông không hổ là bác sĩ hàng đầu. Cảm ơn ông rất nhiều."
Ánh mắt của bác sĩ Triệu vẫn còn sửng sốt, khóe miệng cứng đờ co rút hai lần.
Tôi không làm gì cả?
"Ông nội, không phải Triệu bác sĩ chữa khỏi bệnh cho ông đâu, mà là tiểu tiên sinh này đã chữa khỏi bệnh cho ông đấy."
Dương Nhã Tinh chỉ tay vào Tần Duy với vẻ mặt kinh hỉ.
"Cái gì?"
"Vị tiểu tiên sinh này là ai?" Ông cụ Dương mang vẻ mặt nghi ngờ hỏi, ông không khỏi nhìn Tần Duy đánh giá mấy lần, người này tuổi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ lại có thể chữa khỏi bệnh của mình ư?
Sắc mặt Tần Duy có chút tái nhợt, trên trán không khỏi đổ mồ hôi, vừa mới trị bệnh xong, anh đột nhiên cảm thấy cơ thể yếu ớt, giống như đã liên tục mấy đêm liền không ngủ.
Nhưng kết quả thật tốt đẹp, ông cụ Dương đã được kéo về từ quỷ môn quan.
Tuy nhiên, chỉ ổn định tình trạng chứ không loại bỏ được bệnh.
Để chữa tận gốc, cần phải điều trị thêm.
"Lão tiên sinh, cháu tên là Tần Duy."
Tần Duy lau mồ hôi nóng trên trán, vẻ mặt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
"Cảm ơn cậu đã cứu mạng. Dương Thiệu Sơn tôi vô cùng cảm kích."
Trên mặt Dương tiên sinh tràn đầy cảm kích, trước đó ông thật sự đã cận kề cái chết.
"Không cần phải nói lời cảm ơn, Dương tiểu thư trước đó đã có ơn với cháu. Có thể giúp đỡ Dương tiểu thư là vinh hạnh của cháu."
Ông cụ Dương không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, Ngài Tần này còn trẻ nhưng không hề siểm nịnh cũng không kiêu ngạo, vinh nhục đều không kinh ngạc.
Thanh niên này không tồi.
"Dương lão tiên sinh, cô Dương, mẹ tôi bệnh nặng nằm liệt giường còn cần tôi chăm sóc, tôi phải đi đây."
Nói xong những lời này, Tần Duy cố kìm lại cơn kích động trong lòng, rời khỏi phòng bệnh.
Việc điều trị vừa rồi đã xác nhận sự chân thực của giấc mơ đó.
Bản thân đã thực sự nhận được truyền thừa trong giấc mơ, điều đó có nghĩa là bệnh của mẹ sẽ được chữa khỏi.