Chương 8: Vô tình chạm mặt
(8)
Tại bệnh viện...
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi vào hình bóng của 3 người đang đi dạo xung quanh bệnh viện. Cô gái với khuôn mặt xinh đẹp không góc chết đang vui vẻ đẩy xe lăn cho bố mình, dường như cô vừa đi vừa kể chuyện cho bố nghe. Mái tóc đen nhánh mềm mượt bay bay trong gió, nhẹ nhàng như tiên giáng trần. Đằng sau cô là Việt Bân, vừa đi vừa nhìn cô như đang suy tư gì đó.
- Tịnh Tịnh, bố xin lỗi vì làm gánh nặng thêm cho con.
Bố Ngưng Tịnh áy náy nhìn cô, bao nhiêu năm nay ông phải nằm viện dưỡng bệnh, ông biết rõ tiêu tốn rất nhiều tiền của con gái.
Nhưng Ngưng Tịnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Gánh nặng gì chứ? Bố chỉ cần yên tâm nằm viện dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ gì nhiều.
Nghe con gái nói vậy, ông Ngưng lại liếc về phía sau nhìn Việt Bân, lời nói như muốn gửi gắm con gái mình cho anh:
- Việt Bân, con gái tôi lại phiền cậu chăm sóc rồi.
- Dạ.
Lúc này Việt Bân mới bước lên đỡ lấy xe ông Ngưng, lễ phép trả lời. Anh thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt cả kinh nên chỉ mỉm cười.
Ngưng Tịnh hiểu lời nói của bố mình là có ý gì, nhưng khổ nỗi, cô và Việt Bân không phải kiểu quan hệ như bố cô nghĩ đâu. Nhưng sợ bố lại phiền lòng, không an tâm về mình nên Ngưng Tịnh cũng chỉ im lặng.
Ông Ngưng lại đột nhiên hỏi:
- Vậy khi nào hai đứa kết hôn?
Hả?
Lời nói của bố khiến Ngưng Tịnh chấn động, khuôn mặt xinh đẹp bất giác hơi ửng hồng. Cô liếc thật nhanh nhìn Việt Bân, đang nghĩ xem không biết anh sẽ trả lời bố mình như nào. Không hiểu sao lúc này trái tim cô đập nhanh như vậy.
- Bố...
Lời nói của Ngưng Tịnh, e thẹn, ngượng ngùng như thiếu nữ đang yêu. Nhưng chính cô cũng không nhận ra điều này.
- Bác trai yên tâm, cháu sẽ sắp xếp thời gian hợp lí ạ.
Không ngờ câu trả lời của Việt Bân lại khiến cô thêm sửng sốt hơn. Anh trả lời như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Cô nghĩ, anh nên phủ nhận mới đúng.
Nhưng khi Ngưng Tịnh nhìn vào khuôn mặt điển trai của anh, ánh mắt đầy kiên định đó khiến cho trái tim cô càng đập loạn nhịp hơn. Tuy biết là anh chỉ nói dối như vậy để cho bố cô yên lòng, nhưng cô cũng không tài nào mà ngăn được cảm xúc của mình trào dâng.
Việt Bân cũng nhận ra ánh mắt kinh ngạc của cô đang nhìn mình chằm chằm, liền mỉm cười ấm áp:
- Cô bé ngốc, đang thất thần gì vậy?
- Hả...hả...? Không có gì.
Ngưng Tịnh ngượng đỏ chín mặt, liền quay đi. Người ngoài nhìn vào không biết thì lại tưởng là cặp đôi yêu nhau đang hờn dỗi nhau. Nhưng chỉ có người trong cuộc luôn mù quáng.
Ông Ngưng thấy vậy cười phá lên, dường như tâm tình của ông rất tốt:
- Được, được.
...
Lúc trên đường trở về, Ngưng Tịnh không dám nhìn Việt Bân lấy một lần. Cô hướng ánh mắt xinh đẹp về phía bên ngoài, dường như đang thất thần nhìn cái gì đó.
Gương mặt xinh đẹp đang trầm ngâm suy tư.
Bầu không khí chật hẹp trong xe lúc này thật ngột ngạt.
Đột nhiên Việt Bân áp sát vào người cô khiến cô giật mình, cô hoảng hốt cúi đầu xuống có chút né tránh. Mặt cô lại hơi ửng hồng, miệng lắp bắp hỏi:
- Anh...anh làm gì vậy?
Phản ứng đầu tiên là hỏi hành động của Việt Bân thế này là có ý gì, cô vẫn cúi mặt xuống, không dám ngẩng lên nhìn anh.
Chỉ nghe thấy tiếng Việt Bân cười. Thật sự giọng nói của anh rất dễ nghe, lúc cười lại càng êm tai hơn, như đang rót mật vào tai cô.
Anh nhéo nhẹ má cô, rồi đưa tay ra kéo dây thắt dây an toàn và thắt cho cô. Môi mỏng khẽ nhếch lên nhưng chứa đựng sự đểu cảng trong đó:
- Em đang suy nghĩ đi đâu vậy hả?
Ngưng Tịnh biết anh đang trêu mình, liền hờn dỗi quay mặt đi.
- Hứ. Em mới không thèm nghĩ gì đó.
- Được rồi được rồi, anh chỉ đùa thôi. Nói xem em thích ăn gì nào, anh đưa em đi ăn.
Việt Bân thoải mái cười, giọng nói như đang dỗ dành bạn gái mình. Ngưng Tịnh lúc này mới dám nhìn anh, hai mắt cô sáng lên như trẻ con nhận được kẹo. Cô cũng không hề nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt anh, vô tư cười nói:
- Đột nhiên em thèm ăn phô mai quá. Anh có biết quán phô mai truyền thống ở phố Đường không?
- Ừm, nếu em thích thì chúng ta tới đó.
Việt Bân không ngần ngại gì mà đồng ý luôn. Anh bắt đầu khởi động xe, vòng qua con đường để tới phố Đường. Trong suốt đường đi, Ngưng Tịnh lại khe khẽ lén nhìn anh một cái thật nhanh, tim mỗi lúc đập một nhanh hơn.
Thật là, sao hôm nay tim cô cứ bị sao vậy chứ?
Con đường phố hôm nay không quá nhộn nhịp, chiếc xe sang trọng của Việt Bân cứ thế đi thẳng tới phố Đường. Ngưng Tịnh hạ cửa kính xe xuống, hít thở bầu không khí trong lành hiếm có này. Hôm nay thật thoải mái quá, đi cùng Việt Bân đã giúp cô đánh tan đi mọi sự mệt mỏi trong mấy ngày nay.
Đèn giao thông chuyển thành đỏ, chiếc ô tô sang trọng chầm chậm dừng lại. Ngưng Tịnh vẫn giữ nguyên tư thế, ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài. Chợt có một chiếc siêu xe Lamborghini cũng dừng lại bên cạnh chờ đèn đỏ đi qua giống như xe của cô và Việt Bân. Khi ánh mắt cô chợt bắt gặp đôi mắt băng lãnh sâu thẳm của người đàn ông lái chiếc siêu xe bên cạnh, nụ cười trên môi cô đứng đờ rồi tắt hẳn.
Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của cô toát lên nét sợ hãi.
Là Hoắc Thường Nghị?
Trong chiếc siêu xe đó không chỉ có mỗi Hoắc Thường Nghị, mà còn có ảnh hậu Kim Tuyết Vũ nữa. Không hiểu sao, cô có cảm giác như Hoắc Thường Nghị cũng đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt đó của hắn khiến cho cô cảm thấy căng thẳng vô cùng, ngay cả thời gian chờ đèn xanh bật vô cùng ngắn ngủi cũng khiến cho cô cảm giác như đã gần một thế kỉ trôi qua.